Cuộc sống, vốn mang nhiều gam màu. Như người ta vẫn hay dùng bằng từ ngữ thông thường, ngắn gọn: phức tạp. Và cũng có người dùng bằng từ ngữ bóng bẩy, triết lý: không phải một thảm hoa hồng, mà nếu có là thảm hoa hồng thì ắt sẽ đầy gai nhọn, bước vào cuộc sống ai sẽ tránh được gai nhọn?
Phức tạp, gai nhọn và hoa hồng sẽ làm thi vị cuộc sống. Phức tạp, gai nhọn và hoa hồng cũng làm u tối cuộc sống.
Nhưng, chẳng ai tránh được. Vì nếu không có nó, cuộc sống biết đâu sẽ chẳng còn là cuộc sống.
Mình từng có lần gặp nhà thơ Anh Ngọc. Ông làm thơ hay. Trong khu tập thể quân đội cũ kỹ, ông đánh ghi ta và hát cho mình nghe những bài hát phổ thơ ông, mà cả tập thơ đó ông dành tặng Trịnh Công Sơn. Yêu thơ, nhưng chỉ nhớ 2 câu trong 1 bài thơ của ông: "Chấp nhận cô đơn là cao hơn cô đơn, dám tuyệt vọng là mạnh hơn tuyệt vọng".
Ai cũng từng cô đơn, ai cũng từng tuyệt vọng. Dù theo những xúc cảm và hoàn cảnh khác nhau. Cô đơn không có nghĩa là khi ở một mình. Tuyệt vọng không có nghĩa là khi thất bại, hết niềm tin.
Ở giữa hạnh phúc không có nghĩa là hoàn toàn hạnh phúc, ở giữa hy vọng không có nghĩa sẽ không tuyệt vọng.
Chấp nhận cô đơn là không còn cô đơn, không "thấy" mình cô đơn nữa. Cô đơn lúc đó sẽ thấp lắm, tầm thường lắm khi ta hiểu rõ ta cô đơn. Chấp nhận cô đơn ta sẽ cao hơn cô đơn.
Dám tuyệt vọng là tuyệt vọng đã không còn, không còn "thấy" mình đang tuyệt vọng nữa. Tuyệt vọng lúc đó sẽ yếu lắm, tầm thường lắm khi ta hiểu rõ sự tuyệt vọng. Dám tuyệt vọng, ta sẽ mạnh hơn tuyệt vọng.
Mấy hôm nay cảm xúc mang nhiều góc cạnh. Muốn viết thật nhiều nhưng chẳng viết nổi. Muốn nói thật nhiều nhưng chẳng nói nổi. Muốn làm nhiều thứ nhưng không thể làm nổi.
Thôi thì cứ để nó diễn ra như nó đang diễn ra. Biết rằng lòng vẫn thích câu thơ "Chấp nhận cô đơn là cao hơn cô đơn, dám tuyệt vọng là mạnh hơn tuyệt vọng", nhưng sự cô đơn mà nhiều người biết sẽ chẳng thành cô đơn nữa, sự tuyệt vọng mà được nhiều người biết sẽ chẳng là tuyệt vọng nữa.
Đêm nay vẫn một mình nghe những bản nhạc yêu thích, vẫn mất ngủ lang thang trên mạng chả biết có phải đang cô đơn. Có thể đêm mai, đêm kia sẽ không còn hy vọng ở những điều đang hy vọng, chả biết có phải là tuyệt vọng không.
Và ta vẫn phải cám ơn cuộc sống, sau mỗi sớm mai thức giấc...