- Chít... Bác gái già xấu xí kiếm ăn ở đâu mà béo múp míp thế kia?
- Ngoao... Ngoao... Grrr... Nghe cho rõ đây: Điều 1: Cấm gọi phụ nữ là già. Điều 2: Cấm chê phụ nữ béo. Điều 3: Cấm nói phụ nữ xấu. Điều 4: Ta kiếm ăn ở đây này... y...
Chưa nói dứt câu, bà ta đã nhảy bổ tới. Nhìn bộ nanh nhọn hoắt cùng nước dãi chảy ròng ròng, mình suýt té xỉu. Vội lẩn ngay vào đống gạch vụn. Ả quái vật già đứng ngoài cào cấu chán chê rồi cũng phải bỏ đi sau khi đã thả ra tiếng "meo" làm duyên. Lúc này thì mình mới biết đó là mụ mèo, kẻ sát nhân số 1 của loài chuột. Hú hồn hú vía.
Bài học tiếp theo của cuộc đời mà mình phải nhớ là:
1. Cấm chê phụ nữ già.
2. Cấm chê phụ béo.
3. Cấm chê phụ nữ xấu.
4. Cấm bắt chuyện khi chưa biết lai lịch của đối phương.
Riêng đoạn này phải bôi đỏ gạch chân cho rõ mới được. Đã có lọ tương ớt mốc mình mới tha về...
Những bước đầu tiên của cuộc sống tự lập thật vất vả...
Ngày… tháng… năm…
Tự lập thật khó khăn. Mình đã phải làm quen dần với những phức tạp cuộc sống của một con chuột thực sự…
Bãi rác quả là một vùng đất vàng để kiếm ăn. Thượng vàng hạ cám tha hồ lựa chọn. Mình gọi đây là cái siêu thị phúc lợi. Ai muốn ăn gì thì ăn, chẳng bao giờ phải lo thanh toán.
Ngày… tháng… năm…
Khúc xương cá kho ngon dã man, mình nuốt vội nuốt vàng. Đến miếng thứ hai rưỡi thì hóc. Ôi má ơi, miếng xương găm ngay vào cổ họng. Cố gắng khạc nó ra mà không được, cố gắng nuốt nó xuống mà không xong. Cổ họng như bị xé ra, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Thằng chim sẻ đậu trên cây trứng cá thấy vậy cười như nắc nẻ. Đã thế nó còn gẩy phao câu đánh rụng cả quả trứng cá chín cho rơi trúng lưng mình. Giật mình chửi nó một tiếng, miếng xương văng ra.
Bài học: Có thể kẻ phá đám ta lại là người cứu ta trong lúc nguy nan.
Ngày… tháng… năm…
Ngửi thấy một mùi rất lạ ở “siêu thị”, thì ra món cải xào nấm. May quá đợt này đang thiếu rau xanh nên táo bón trầm trọng. Xực ngay một miếng… Ọe, mùi gì mà hắc thế? Cố thêm miếng nữa… Sau 2 giây, lưỡi mình tê tê, giần giật, bắt đầu cảm thấy hoa mắt và buồn nôn… Nôn thật, và cả… nữa. Lần đầu tiên trong đời biết thế nào là “miệng nôn trôn tháo”. Thôi, đích thị là ngộ độc thực phẩm rồi. May mà “cho ra” kịp.
Thấy thù mấy người trồng rau quá. Thật là vô nhân đạo! Đồ người ta cho vào miệng, nuốt vào bụng mà nỡ phun thuốc sâu thật nhiều, phun thuốc tăng vọt thật đã tay rồi đem bán ngay, thuốc đọng trên lá còn nóng hôi hổi. Loài người ăn phải, ngộ độc thì đã đành vì người ta còn có thể gọi cấp cứu, nếu kịp thì may ra còn giữ được mạng sống, có ung thư một tí cũng chẳng sao, chứ hạng chuột như mình, ngộ độc nặng thì có mà giời cứu.
Bài học: Nhiều người vì cái lợi của mình mà sẵn sàng hi sinh cái răng của người khác.
Ngày… tháng… năm…
Gặp một em xinh như mộng, lông nàng mượt như tơ, đôi mắt lúng liếng đưa tình và đặc biệt là nom nàng rất có da có thịt chứ không phải hạng “ngồi buồn anh đếm xương sườn” như mình. Khẽ nép vào gốc cây chờ cơ hội để bám gót người đẹp.
Ngủ gật lúc nào không biết, tỉnh dậy đã thấy chỗ còn đó mà người thì… biến hóa khôn lường: Nàng chuột xinh đẹp đã thoắt biến thành mụ gián hôi hám.
Bài học: Nếu không muốn biến cơ hội thành cơ… hôi thì đừng bao giờ rời mắt khỏi khục tiêu.
Ngày… tháng… năm…
Đang trên đường đến “siêu thị” thì thấy nàng đang rảo bước phía trước. Vội vàng bám theo, nàng vẫn không hay biết gì.
Nơi nàng ở là một căn phòng trọ tuềnh toàng nhưng sực nức mùi nước hoa. Tối quá, mình chẳng nhìn thấy gì. Bỗng vấp vào cái gì nghe sột soạt như cái kẹo. Đích thị là kẹo, mùi dâu tây đang bốc lên đây này. Mình cắn thử một cái, xuyên qua lớp vỏ, chả có vị gì, cố cắn xuyên thủng từ bên kia sang bên này, vẫn chẳng có gì cả. Chắc chỉ còn mỗi cái vỏ, tuy có dai hơn vỏ kẹo bình thường một chút thật.
Cửa cạch mở, một đôi trai gái bước vào. Mình vội phi vào gầm giường, may họ không thấy.
Cô gái lên tiếng trước: “Anh nhìn này, chả cất cẩn thận gì cả”. Nói rồi cô cầm cái kẹo mình vừa cắn lên, đi về phía giường, mình giật thót tưởng đã bị lộ.
Nhưng không... Những âm thanh kỳ quái vang lên. Lâu lắm.
Chợt cô gái rú lên:
-Anh nhìn kìa, nó… thủng.
-Chết toi. – Chàng trai hốt hoảng.
Hiểu rồi. Rõ ràng họ đang rất lo lắng. Cảm thấy hình như mình có lỗi trong chuyện này.
Thật là một căn nhà kỳ quái với những con người kỳ quái và chiếc kẹo kỳ quái. Và biết đâu nàng chuột kia cũng là một cô nàng kỳ quái?
Mình len lén chuồn ra ngoài thoát thân, trong đầu hiện lên một bài báo với tựa đề: “Lạ kỳ một cô gái thụ thai nhờ… chuột”.
Ngày... tháng... năm...
Đã 3 ngày kể từ cái hôm mình làm thủng "kẹo cao su" nhà người ta. Vẫn chưa ăn uống gì được. Mình thấy sợ mùi dâu tây, sợ những âm thanh kỳ lạ và sợ cả bọn chuột gái... Mình như mê sảng.
Ngày... tháng... năm...
Thằng chuột lang nhà hàng xóm mang sang nửa cây xúc xích gọi là hỏi thăm. Thằng này thật tốt bụng, giàu sang vương giả là thế mà chẳng bỏ rơi bạn bè bao giờ. Từ hôm mình ốm đến nay, nó đã 3 lần tháo lồng chạy sang với mình. Lần thì mang đồ ăn, lần thì mang thuốc.
Nói đến vụ mang thuốc lại nhớ, rình lúc bà chủ quên cài cửa tủ thuốc, nó lẻn vào, tha ngay một lọ thuốc viên nhỏ nhỏ, vàng vàng xanh xanh mang sang cho mình điều trị. Chẳng hiểu nó lấy phải thuốc gì mà đắng ghét, hắc xì. Nhai được nửa viên thì mình ngậm mồm lại không kịp, "cho chó ăn chè" ngay lập tức. Không kìm được, mình chửi nó té tát. Khổ thân thằng chuột lang, cái mặt béo phị của nó tái xanh, ngượng nghịu: "Xin lỗi, tao có biết là thuốc gì đâu. Chỉ biết là thuốc thì tao mang sang...". Đỏ mặt tía tai, mình gắt lên: "Nghe quảng cáo mãi mà không cho vào đầu, phải đọc kỹ hướng dẫn sử dụng trước khi dùng, biết không hả?". Thằng chuột lang quay mặt đi, thở dài: "Nhưng tao không biết chữ".
Mãi sau này mình mới biết thứ thuốc hôm đó là Berberin, loại thuốc đặc trị... tiêu chảy.
Ngày... tháng... năm...
Mình đã lại sức được phần nào. Mấy ngày ốm đủ để mình tĩnh tâm nghĩ lại lời thằng bạn: "Nhưng tao không biết chữ". Dốt nát thực sự là nguy hiểm, thà chết vì ngu còn hơn là chết vì thiếu hiểu biết. Một ý tưởng chợt lóe lên.
Ngày... tháng... năm...
Thằng chuột lang khệ nệ kéo sang một bắp ngô to vật vã còn đúng hai hàng hạt. Nó chưa kịp mở mồm thì đã bị mình đã vồ ngay lấy:
- Lang, mày muốn đi học không?
- Đi học? Thôi, tao chẳng dám đi đâu, ở trường học chẳng có đồ ăn...
Cái thằng, chắc dạ dày nó lộn lên đầu rồi hay sao mà suốt ngày chỉ nghĩ đến ăn.
- Được, mày không đi thì tao đi. Nhưng tao cần mày dẫn đường.
- Đường thì tao biết, có lần tao chui vào ba lô của cậu chủ rồi ngủ quên trong đó. Mãi đến lúc cậu ấy đi học thì tao mới biết nhưng không dám chui ra. Được, để tao chỉ đường.
Ngày... tháng... năm...
Đã 4 tháng nay mình sống ở trường, quá nhiều thay đổi. Không chỉ nhận được mặt chữ mà mình còn biết được vô số chuyện hay ho của các cô cậu học trò.
Có một lần, mình đang thiu thiu ngủ trong góc ngăn bàn thì thấy cái gì nhấp nhô phía ngoài, tò mò chạy ra xem. Thì ra là mảnh giấy cậu học trò ngồi bên vừa nhét vào, chắc lại kiểu "bức thư trong ngăn bàn" để gửi cô nhóc ngồi chỗ này đây mà. Trong lúc mình còn đang loay hoay không biết phải quay người thế nào để đọc được lá thư ấy thì bỗng có cái gì âm ấm nhẹ nhàng đặt lên lưng. Giật mình quay lại thì thấy một bàn tay, cùng lúc ấy, tiếng cô học trò thét vang: "Á... Cái gì... nhũn nhũn... Chuột...". Rồi thì tiếng bàn xô, ghế đổ. Mình chạy vội ra ngoài, vẫn kịp thấy cô bé con đang nức nở kể tội cậu bạn trai. Mặt cậu bé nghệt ra đến tội. Đấy cũng là lần đầu tiên mình biết thế nào là da thịt con gái, chẳng hề thú vị như mình vẫn tưởng....