Sáng hôm sau, khi đến công ty, tôi gọi điện ngay cho Cục Kẹo để biết kết quả. Nói thật, cả đêm qua, ngoài việc trăn trở việc của mẹ tôi và sếp Tam Mao ra, tôi vẫn không thể yên giấc vì Cục Kẹo và Hoành Tá Tràng. Không hiểu sao tôi nóng ruột đến thế, rất nhiều lần định nhấc máy gọi cho Hoành Tá Tràng nhưng rồi lại thôi. Đấy, hiếm có bà mai mối nào tâm huyết và nhiệt tình như tôi. Cục Kẹo vừa nhấc máy đã xổ ra một chàng giọng đầy hồ hởi.
“Chị, Đêm qua anh ấy ở suốt đêm với em.”
Trời! Không phải thế chứ, mới có một đêm mà đã… Ôi trời ơi! Tôi vừa sốc, vừa như phát rồ lên, thằng cha Hoành Tá Tràng, hóa ra anh cũng hóa gái đến thế, thế mà lúc nào cũng giả vờ mang cái vẻ mặt lạnh lùng và bất cần, thật là đểu cáng. Dù trong lòng không ngừng xỉa xói Hoành Tá Tràng nhưng tôi thật sự không biết nói thế nào với Cục Kẹo. Cục Kẹo thấy tôi im lặng thì sốt ruột hỏi.
“Chị, sao thế?”
“Này, thế là… chuyện… đó… hai người… đã… làm rồi à?”
Tôi hỏi lại bằng thứ giọng rất lạ, dường như đó không phải là giọng của tôi. Cục Kẹo tỏ rõ sự ngạc nhiên.
“Chuyện đó là chuyện gì? Chị đừng nghĩ vớ vẩn, hôm qua em giả vờ đau bụng, em rên rỉ suốt và năn nỉ anh ấy ở lại, cuối cùng anh ấy ngồi trông cho em ngủ cả đêm đấy.”
Phù! Thế là chưa có chuyện gì xảy ra, thế mà tôi cứ tưởng… Ôi, mà nếu có chuyện đó xảy ra thì có liên quan quái gì đến tôi mà phải lo lắng ghê gớm đến thế chứ. Tôi chúc mừng Cục Kẹo và nhắc nhở cô bé không lên vồ vập mà phải tỏ thái độ lúc gần, lúc xa để anh ta phải chạy theo mình. Cục Kẹo cảm ơn rối rít, hứa là sẽ đãi tôi một trận ra trò. Tôi cười như địa chủ được mùa.
Đấy, việc của Hoành Tá Tràng và cục kẹo tạm ổn, giờ thì đến việc làm cao thượng nhất trong đời tôi, đó là tìm chồng cho mẹ. Tôi đứng dậy, phóng vù vào phòng sếp Tam Mao, chuẩn bị sẵn một nụ cười hết sức gian manh. Sếp nhìn tôi kinh ngạc, có vẻ như những gì diễn ra đêm qua khiến ông có phần phiền não. Ông mỉm cười độ lượng nhìn tôi.
“Chuyện gì mà chạy như ma đuổi thế? Anh Hăng – rô Nguyễn kia lại đến tỏ tình à?”
Tôi lắc đầu nhưng vẫn giữ nụ cười đầy ẩn ý. Sếp nheo nheo mắt nhìn tôi, ông thừa biết con bé này quá nhiều trò khiến ông không thể nào đoán được. Tôi lại gần ông, ghé vào tai và hỏi nhỏ.
“Chú, Chú yêu mẹ cháu không?”
Sếp Tam Mao giật mình nhìn tôi rồi nhìn sang chỗ khác một cách vừa ngại ngùng vừa thảng thốt.
Ối trời, đến tuổi này rồi vẫn còn bày đặt thẹn thùng. Đã thế thì tôi nói toạc móng heo ra cho nó đỡ phải dài dòng. Tôi nói tôi sẽ giúp ông tán mẹ tôi, ông từ chỗ ngạc nhiên lại quay qua mỉm cười một cách nhẹ nhàng. Tôi giả vờ bịa ra chuyện mẹ tôi đang có một ông chủ tịch tập đoàn nào đó đang tán rất ráo riết để kích động sếp Tam Mao. Quả là có ích thật, sếp giục tôi nghĩ cách, tôi bắt sếp phải làm hoàn toàn theo ý tôi. Sếp gật lia lịa. Ha ha, mình siêu thật, một mũi tên bắn trúng mấy đích, vừa kiếm được chồng cho mẹ, vừa khiến sếp phải nghe lời và nể phục mình. Tuyệt, tôi tếch ra khỏi phòng sếp mà bắt đầu nghĩ mưu kế… sạch để chinh phục mẹ.
Cuối buổi làm, tôi lon ton đi dắt xe, không quên hẹn với sếp Tam Mao thứ bẩy tuần này sẽ bắt đầu chiến dịch tán tỉnh. Trong khi vừa dắt xe, vừa lẩm nhẩm hát một bài tôi tự bịa thì có tiếng gọi.
“Phương! Phương!”
Tôi ngoái lại. Hây dà! Là Hăng-rô Nguyễn! Từ hồi tôi và Lãng Tử chính thức chia tay, Hăng-rô Nguyễn tấn công tôi rất quyết liệt. Khi thì một bó hoa, khi thì một chiếc bánh, khi lại là một quyển sách lãng xẹt nào đó. Tôi ớn quá, nhưng lần nào anh ta cũng ép tôi nhận bằng được. Suy cho cùng, anh ta vẫn là một người tốt, dù cách tán tỉnh có khờ khạo đi nữa nhưng tôi rất tôn trọng anh ta bởi ở anh ta có sự chân thành. Ôi, nhưng tôn trọng khác tình yêu! Tôi nhìn Hăng-rô Nguyễn đi đến ôm một con cá sấu bông to đùng, nó phải to bằng người anh ta chứ ch¼ng chơi. Nụ cười vụt tắt, trời ơi, đừng nói là anh định tặng tôi của nợ này đấy nhé. Hăng-rô Nguyễn chìa nó về phía tôi, thế là biết rồi đấy, kiểu gì tôi chẳng phải ôm cái con vật gớm ghiếc đó về, mà nó lại to đùng như thế, thế này thì tôi còn mặt mũi nào mà ngẩng cao đầu với đời nữa. Tôi hét lên.
“Này, ý anh là tôi xấu như con cá sấu này hả?”
Hăng-rô lúng túng.
“Không! Anh… thực sự… thấy nó đáng yêu mà.”
Trời đất quỷ thần ơi, trên đời này chỉ có mỗi Hăng-rô nói là cá sấu đáng yêu thôi. Mặt anh ta ngắn tũn khi nhìn thấy cái bĩu môi dài thượt của tôi, loanh quanh mãi, cuối cùng tôi cũng nhận cho nó được việc, chẳng lẽ cứ đứng giằng co con cá sấu với một anh chàng cũng “cá sấu” nốt ở trước cổng công ty. Hăng-rô hí hửng lấy dây, giúp tôi chằng con cá sấu sau xe cho chắc chắn. Tôi vội vàng mặc thêm cái áo khoác nắng, bịt kín mặt chỉ hở hai con mắt (Tất nhiên là để người đi đường không biết tôi là ai) rồi lao xe vút đi.
Thật là khổ, con cá sấu dài ngoằng khiến tôi vất vả lượn lách để tránh va chạm. Haizzz, tính tôi vốn thương người thế đấy, ai cho gì cũng nhận nên mới tự hại mình. Tôi thề, từ nay không nhận bất cứ thứ gì của Hăng-rô Nguyễn nữa. Vừa lúc đó, có ai đó lách xe lại gần xe tôi.
“Ê! Cá sấu!”
Khi hắn cất giọng lên là tôi biết ngay oan gia của mình đã đến.Tôi liếc mắt nhìn Hoành Tá Tràng.
“Anh cũng nhận ra tôi à.”
“Ồ, đương nhiên, cô có biến thành phân tôi cũng nhận ra.”
“Đồ thô bỉ!”
“Không thô bỉ bằng cái thằng cha tặng cô con cá sấu này.”
“Anh rình tôi hả.”
“Không, chỉ tình cờ thấy thôi.”
Điên quá! Sao ông trời suốt ngày bắt tôi phải nhìn thấy bản mặt của hắn ta chứ. Tôi chẳng nói chẳng rằng, phi xe vút lên phía trước chạy như bay để khỏi nhìn thấy hắn. Hoành Tá Tràng hớt hải gọi theo.
“Ê, chậm thôi, cô muốn chết hả.
Ừ, nếu chết để không nhìn thấy anh thì tôi thà chết cho đỡ bực. Tối hôm đó, tôi về lôi con cá sấu ra đánh một trận vì tội làm tôi nhục nhã như hôm nay. A ha, từ nay tôi sẽ coi nó như Hoành Tá Tràng để sỉ vả cho sướng.
Chương 11.3
Tôi và sếp Tam Mao bắt đầu chương trình hội ý xem nên bắt đầu chiến dịch tán tỉnh mẹ tôi như thế nào. Cũng gian nan phết, tôi xoắn não cả tuần mà chẳng nghĩ ra được cái gì. Với một người như tôi, tình yêu bắt buộc phải bắt đầu bằng nhan sắc, sau đó là dạ dày và kế đến mới là hoa hồng. Nhưng sếp Tam Mao của tôi chẳng có tí nhan sắc nào thì làm sao mà khiến người ta bắt đầu yêu cơ chứ. Nhìn đi nhìn lại, nhìn lên nhìn xuống tôi chẳng biết làm thế nào. Haizzz, giá như sếp tôi đẹp trai một tí có phải đỡ khổ không.
Sếp Tam Mao có vẻ không quan tâm lắm đến ba cái kế hoạch tùm lum của tôi. Sếp thi thoảng nhìn tôi cảm kích.
“Cháu ủng hộ chú v