- Hình như tôi đã gặp cô ở đâu đó? - Giọng nói quen thuộc của người đứng trước mặt khiến An Ninh giật mình ngạc nhiên.
Bà Lưu đang đứng trước mặt cô, đưa ánh mắt dò xét về phía cô. Đôi mắt đa nghi và lạnh lùng đến đáng sợ vẫn không khác trước chút nào. Lúc đầu An Ninh hơi sợ nhưng bình tĩnh lại ngay, cô nở nụ cười và bắt đầu tự giới thiệu:
- Chào bà, chắc bà không còn nhớ, đã có lần công ty chúng tôi hợp tác làm ăn với công ty của con trai bà... Xin tự giới thiệu, tôi là phó tổng giám đốc tập đoàn K tại Nhật - Nguyễn An Ninh. - Từng từ, từng chữ An Ninh đều nói rất dõng dạc và nhất là ba chữ "Nguyễn An Ninh", cô muốn bà Lưu biết được rằng bây giờ cô không còn là cô hầu gái An Ninh nghèo khổ như trước nữa, giờ đây cô đã là một người phụ nữ độc lập và có chỗ đứng trong xã hội.
Dường như bà Lưu đã nhận ra cô là ai, bà hơi ngạc nhiên một lúc rồi lại quay trở về với bộ mặt sắt đá.
- Thảo nào tôi lại thấy cô quen như vậy... hóa ra là An Ninh... cô hầu gái đáng thương của nhà tôi ba năm về trước. Giờ chắc cô sống tốt lắm nhỉ... cũng chẳng phải hỏi, nhìn cơ ngơi của cửa hàng và cái ghế mà cô đang ngồi chắc cũng đủ biết.
- Tôi sống rất tốt, cũng là một người không thiếu tiền... cảm ơn bà đã quan tâm.
- Cũng không trách được, đôi mắt xinh đẹp và điệu bộ hiền dịu thế kia thì kể cả địa vị cao hơn chắc cô cũng có thể vươn tới được. Đúng là con người có nhiều loại.
An Ninh hiểu thâm ý mà bà Lưu muốn nói, từng câu từng chữ xúc phạm cô một cách nặng nề, ngay lúc đó cô chỉ muốn bỏ chạy và khóc thật lớn. Nhưng ba năm qua cuộc đời đã dạy cô phải biết đối mặt với nỗi sợ và sự nhục nhã. Vì chỉ có đi qua nó mới là con đường ngắn nhất để cô không còn cảm thấy sợ hãi mỗi khi đứng trước mặt người đàn bà độc ác này.
- Đúng như bà đã nói, con người thật có nhiều loại... và tôi cũng chỉ là một loại người trong vô vàn loại người thôi.
- Thật là không ra gì, cô nghĩ cô là ai mà dám ăn nói như vậy hả? - Bà Lưu tức giận nạt lớn khiến mọi người xung quanh quay sang nhìn An Ninh và bà Lưu.
Lập tức An Ninh quay lại với thái độ của một nhân viên, cô chắp tay gọn gàng trước bụng rồi cúi xuống tỏ vẻ cung kính.
- Xin lỗi quý khách, chúng tôi không thể tiếp tục trả lời câu hỏi của bà được, mong bà thông cảm. Hiện tại ở cửa hàng của chúng tôi có rất nhiều sản phẩm tốt cho bà, mong bà chiếu cố và luôn ủng hộ chúng tôi.
Bà Lưu tức tối không nói được gì rồi hậm hực bước ra khỏi cửa hàng. Ra tới cửa, bà ngạc nhiên khi thấy Thiên Thành đang đứng ở đó với một bó hoa lớn trên tay.
- Mẹ tới đây làm gì? - Thiên Thành ngạc nhiên hỏi.
- Còn con? Con tới đây làm gì?... Không lẽ... vì con nhỏ An Ninh đó?
- Đúng, vì cô ấy đó. - Thiên Thành nói chắc như đinh đóng cột.
Bà Lưu cố nén cơn tức giận và ra lệnh:
- Lên xe đi, mẹ cần nói chuyện với con.
- Con đang bận, để lúc khác.
- Lên xe, không mất quá nhiều thời gian của con đâu.
Thiên Thành gửi bó hoa cho cô tiếp tân đứng ngoài cửa và nói với cô ấy chuyển cho An Ninh rồi lặng lẽ theo bà Lưu lên xe. Chiếc xe lao thẳng tới một nhà hàng sang trọng.
Bà Lưu bước và đặt hai phòng riêng.
- Quý khách muốn dùng gì ạ?
- Tất cả các món có trong thực đơn, mang vào phòng bên cạnh, không có lệnh của tôi không ai được phép bước vào phòng này.
Khi tất cả nhân viên phục vụ đi ra và cánh cửa khép lại thì... lúc này cơn thịnh nộ của bà Lưu bắt đầu bộc phát.
- Con nghĩ sao mà qua lại với hạng người như nó? Anh con đã bị nó dụ dỗ một lần, giờ lại đến con nữa sao? định vác cáo về nhà hả?
- Ai dụ dỗ anh con? An Ninh ư? Là anh ấy đã cướp đi sự trong trắng của cô ấy, anh ấy đã cướp đi người con gái của con và giờ con chỉ muốn lấy lại.
- Người con gái của con? Con nói mà không biết ngượng mồm sao? Ai cho phép con lấy nó mà con nói nó là của con? Dù có chết mẹ cũng không để nó bước vào Lưu gia. Địa vị của chúng ta và nó khác nhau, con biết con là ai không hả Thiên Thành? Con là thiếu gia nhà họ Lưu danh tiếng đấy.
- Nhưng con chỉ được nhận về nuôi, con đâu phải mang dòng máu Lưu gia trong người... Con không trông chờ gì cái tài sản của Lưu gia cả. Thứ con cần chỉ là cô ấy. Anh Thiên Bảo đã không bảo vệ được cô ấy thì con sẽ là người bảo vệ cô ấy.
BỐP... một cái tát đau điếng dành cho cậu... Đây là lần thứ hai bà Lưu tát cậu.
- Ai nói với con... con không mang dòng máu Lưu gia? Ai nói rằng con được nhận về nuôi? Con là con trai của mẹ, đứa con mẹ rứt ruột đẻ ra... rồi vất vả nuôi nấng... giờ đây lại nói như vậy... mẹ không cho phép con được nghĩ như vậy.
- Mẹ đừng nói như thế, chẳng phải mẹ nhận con về nuôi khi mẹ đẻ con bị giết chết sao? Tất cả mọi người trong nhà đều biết sự thật đó.
- Đồ ngốc... con nghĩ vì sao mẹ lại đưa con về Lưu gia? Trong khi mẹ đã có ba người con? Con trông mẹ giống một người thích làm từ thiện và nhận con nuôi lắm sao?
Thiên Thành bắt đầu không hiểu những gì bà Lưu nói... dường như bà đang rất xúc động, hai mắt bà đỏ lên còn khóe mắt thì ngấn lệ.
- Mẹ nói gì con không hiểu? Nếu như vậy... tại sao? Tại sao... Mẹ giải thích cho con đi.
Bà Lưu ngậm ngùi ngồi xuống ghế trước khi lật lại quá khứ.
- Mẹ biết giấu con là mẹ không tốt nhưng đó cũng chỉ là muốn bảo vệ con. Lúc mẹ chưa là người của Lưu gia... mẹ đã yêu một người đàn ông... người đó rất tốt với mẹ, mẹ đã trao cho ông ấy hết những gì mình có, ngay cả trinh tiết đáng quý nhất của người con gái. Nhưng... khi mẹ và người đó chuẩn bị kết hôn thì... ông ấy bị tai nạn và qua đời.
Lúc đó mẹ đang mang thai con được hơn một tháng. Cùng quẫn, mẹ không biết nên làm gì... nên đi về đâu. Nhưng vì quá yêu ông ấy nên mẹ quyết định sinh con ra. Sau đó mẹ đã quen với người bố hiện tại của con. Sự giàu có và quyền lực của ông ấy làm mẹ nổi tham vọng và oán trách số phận nghèo nàn của mình. Trước đấy mẹ sống cùng em gái mình, và cũng là người mẹ đã bị giết của con. Bà ấy không thể sinh nở được nên rất quan tâm và chăm sóc con khi con còn trong bụng mẹ. Và khi bà biết được tham vọng của mẹ... bà đã lặng lẽ mang con đi... Mẹ đã tìm kiếm con... nhưng không thấy... mẹ đã đau khổ đến nhường nào khi không thấy con, lúc đó mẹ tưởng chừng như muốn chết đi. Nhưng người đàn ông mang họ Lưu ấy đã cho mẹ dũng khí để sống tiếp. Ông là người hiền lành, giỏi giang và rất biết quan tâm, dần dần mẹ cũng đã khá hơn và một năm sau đó mẹ cưới ông ấy. Khi về làm dâu Lưu gia, vì ông ấy đã có ba người con trước đó nên mẹ và ông ấy quyết định cứ sống như vậy với nhau và nuôi dạy ba đứa trẻ nên người mà không nghĩ đến chuyện sinh nở nữa. Trong khoảng thời gian đó mẹ vẫn không ngừng tìm kiếm con.. nhưng càng ngày càng không thấy... suốt hơn mười năm trời... mẹ vẫn sống trong dằn vặt và bất an. Năm đó con mười hai tuổi... khi mẹ tìm ra con cũng là lúc mẹ nuôi của con qua đời... Mẹ đã đưa con về Lưu gia. Để mọi người không dị nghị... mẹ đã nói dối là nhận nuôi con. Lúc đó một mình mẹ gánh vác cả cơ nghiệp nhà họ Lưu... vất vả đến mấy mẹ cũng vẫn luôn dành tình yêu thương cho con để bù đắp đi lỗi lầm của mình năm xưa. Không lâu sau đó mẹ biết được sự thật... Bố đẻ của con là anh em cùng cha khác mẹ của Lưu gia... Đó chính là lý do vì sao... trong người con vẫn mang dòng máu nhà họ Lưu....