XtGem Forum catalog
Wap đọc truyện ngắn hay, Đọc truyện tiểu thuyết tình yêu, truyện teen truyện tình yêu hay
HomeTìm kiếm MENU
Bây giờ là: |
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Danh Mục
» Thơ tình yêu
» Truyện cười
» Truyện ma
» Ngôn tình
» Truyện dài
» Trò chuyện cuộc sống
» Trà sữa cho tâm hồn
» Truyện ngắn
» Blog Radio
» Cafe Chiều Thứ 7
» Made By Teen's
» Teen Story
↓↓ »
Thưa Thầy... Em Yêu Anh - Ngọc Hân
Thưa Thầy... Em Yêu Anh - Ngọc Hân
Mr.Siro[On] 4.5 sao trên 1024người dùng 09:00, 04-02-25
Truyện dài

Khóc sướt mướt đã đời, tôi quay lại nhìn anh lúc này đang bối rối và căng thẳng cộng với sự xám hôi lớn lao của Sinh ngỡ vì cú đập đầu của mình làm tôi khóc. Tôi thấy anh thật là tội nghiệp, có làm gì đâu mà tự nhiên phải hunwgs bao nhiêu là nước mắt của tôi. Tôi nhoẻn cười nói với cái mũi đỏ ửng:
- Em khóc không phải vì thầy đập đầu em. Vì bầu tâm sự của bé My hôm qua hãy còn tác động mạnh. Hôm nay nhớ lại mới khóc. Thế thôi. Cảm ơn cái khăn của thầy….
Sinh nhìn tôi thở phào:
- Sao lâu lau em điên bất tử thế? Làm hết cả hồn… tôi tưởng tôi đánh em khóc chứ. Riết chắc lên tim vì em luôn. Cảm xuc hôm qua mà tới giờ mới khóc. Em giống con lừa nghe chuyện cười, không hiể qua ngày mai mới cười ấy.
Nghe a nói tôi lại bật cười khanh khách:
- Ấy là thầy còn chưa biết chuyện em học toán đấy. Đầu năm 10, thầy dạy toán dạy em cách chứng minh đạo hàm gì đấy. Em thiệt tình k hiểu… mãi đến cuối lớp 10 mới hiểu….
Sinh quay lại nhìn tôi nhe răng ra giả vờ ngất trên bàn học, sau đó anh ngẩng lên với bộ mặt rất chán đời:
- Thế tôi tự hỏi em đã học lên lớp 12 bằng cách nào vậy? Em là con người quái dị nhất mà tôi từng gặp….
- Có gì đâu ạ. Em vốn khá Anh văn, mà cô chủ nhiệm lại là cô Anh văn. Cô thương em lắm, nên nhờ thầy toán ‘nới tay’ cho em. Tôi nghiệp lắm. Thầy dạy em suốt năm phải dùng thêm thuốc trị tăng xông đó… mà lạ lắm nha, hinh như em có duyên với Anh văn lắm cho nên ai chủ nhiệm e cũng dạy Anh văn hết… – Nói rồi, tôi cười khì khì…. Còn anh thì miệng há hình chữ O: “Oh my lord!” liên tục… Quả thật khi còn nhỏ thì tôi dở toán kinh người, học đâu quên đó… còn mấy môn như Anh văn thì nhớ dai và sáng dạ kinh dị… Đôi khi tôi cũng thấy tôi vô cùng lập dị… thật sự là vậy….
Tôi báo với Sinh rằng bé My ngày mai sẽ bay ra Hà Nội, tôi sẽ đi tiễn nó, tôi cũng gợi ý hỏi anh có đi cùng không, anh lập tức lắc đầu phũ phàng:
- Thôi! Chịu. Tôi mà ra con tim bé My không những tan nát mà máu còn không trở về tim nữa. Mắc công lắm. K đi là hơn… chỉ có cách đó là tốt nhât….
Chiều thứ năm, tôi nhờ Trâm chở ra sân bay tiễn pé My, nó cảm động lắm nhưng cũng kiên cường k khóc… Nó nắm tay tôi và hôn tạm biệt. Nụ hôn của nó lúc này mới dễ thương làm sao, cả đôi mắt, cả cái bím tóc của nó nữa…. Tôi không còn thấy ghét nó nữa. Lúc này ngược lại tôi còn mong nó đừng đi, giờ tôi đã hiểu nó thật sự trong sáng và tốt bụng chứ không giả nai như tôi vẫn nghĩ. Hơn nữa nhờ nó mà tôi và Sinh xích gần nhau hơn…nhưng sự thật làm sao thay đổi được. Phải không?
Lúc đang ngậm ngùi tạm biệt thì Trâm giật áo tôi, tôi quay lại, miệng há hốc. Sinh xuất hiện với chiếc áo màu lam tím trên tay cầm 1 bó hoa. A đi thẳng đến chố bé My, làm nó mở to mắt kinh ngạc k nói nên lời. A nhẹ nhàng đặt hoa vào tay nó và dịu dàng nói:
- Thầy xin lỗi. Thầy làm em buồn lắm phải k? Lẽ ra thầy nên giải thích cách khác. Chắc không làm e bị tổn thương đến vậy. E tha thứ cho thầy nhé. Thầy cầu chúc em sống vui vẻ, học giỏi… Bé My vẫn là cô em đáng yêu của thầy mà…. Thầy k bao giờ quên em đâu. Mail của em thầy có mà. Thầy sẽ luôn trả lời nếu em viết thư… – A đưa bó hoa cho pé My.
Con bé My sụt sịt vài ba tiếng nhưng nó nhoẻn cười ngay. Nó ngước lên nhìn anh với đôi mắt sáng ngời:
- E không khóc đâu. E phải mạnh mẽ như chị Hân nè. E không giận thầy. E sẽ mail cho mọi người. Nếu có dịp cứ ra Hà Nội thăm em. Sẵn sàng làm hướng dẫn viên du lịch cho mọi người nè. Giờ em phải đi rồi…. – Nó cúi xuống xách va li đến chỗ phòng cách ly theo bố mẹ nhưng không quên quay lại vẫy tay chào chúng tôi.
Tôi thấy càng ngày càng thích Sinh hơn vì đức tính của anh. Càng ngày tôi càng thây Sinh ẩn bên trong, cái vẻ ngoài khá lạnh lùng lại là một trái tim dịu dàng, dễ mắc cỡ và nồng ấm. Nói vậy mà không phải vậy. A luôn luôn làm tôi ấn tượng bởi những điều bất ngờ…——
Trên đường về khi nói về Sinh với Trâm. Tôi thấy mắt nó mơ màng lạ. Tôi chợt thấy có cảm giác k hay lắm về điều này. Một cảm giác đau thương nhè nhẹ len vào hồn… tôi không thích có cảm giác này một chút nào… Nhưng từ lúa từ phi trường về nó lại càng ngày càng lớn hơn….
Ngồi trên xe mà Trâm huyên thuyên về Sinh không ngớt. Khen Sinh nào là con người bí ẩn, ‘trong nóng ngoài lạnh’. Sinh nhìn vậy chứ k phải vậy, chuyên làm những điều bất ngờ, thảo nào khối người ‘đổ’ vì anh. Rồi nó lại bảo sao mà Sinh dễ mến quá. Càng ngày càng dễ mến. Nghe nó nói mà lòng tôi ngổn ngang: vừa vui, vừa buồn, vừa hồ hởi và cả bực mình nữa. Những câu nói đó lẽ ra là tôi nói chứ chẳng phải Trâm, và điều đó thật là tréo ngoe và ngược đời. Tôi bất chợt buột miệng:
- Mày thích ổng rồi à?
Nó quay lại mỉm cười với tôi:
- Không. Không như mày nghĩ đâu. Tao chỉ khen ổng thôi mà. Tao không có ý tranh giành với mày đâu… hihi!
Bánh xe vẫn quay, mây trên trời vẫn trôi và thêm một con tim nữa lại bị chinh phục. Trâm chở tôi mà miệng nhẫm khe khẽ hát: “Anh vẫn đến dù gió trời mưa giăng khắp lối… Dù cho giá rét ru đêm mùa đông lạnh lung….”
Tôi ngay lập tức ré lên chọc nó:
- Mày nói k thích ổng, sao mà mày ca bài này thế? Có ý gì đây?
- Tự nhiên trong đầu tao có cái lời này. Tao đâu có biết mà. – Nó lại cười toe toét. – Cũng hợp tinh hợp cảnh ghê đó. Tại tao thấy ổng vẫn đến phi trường dẫu trước đó máy kể ổng k chịu đi…
Ừ nhỉ, quả là hợp tình hơp lý… tôi cũng k ngờ là lại trùng hợp như thế… cái lời hát ấy…
Rồi trâm rủ tôi đi uống nwocs. Quán nước quen của chung tôi rất vắng nhưng hôm nay lại đông ghẹt. Thì ra có một đôi tình nhân đang tổ chức sinh nhật. Nào nên, nào bạn, nào quà… và đặc biệt là một lẵng hoa hồng tươi thắm làm Trâm chú ý. Nó bảo tôi:
- Hoa hồng đẹp quá hen. Nhưng còn lâu mới đẹp bằng của Sinh tặng hôm bữa nè.
- Ấy! Lại còn thế cơ. Không đẹp bằng hoa hồng Sinh tặng… lại thêm một luận điểm đáng ghi ngờ… Nó thích anh thật rồi… con bé My vừa đi bây giờ lại tới nó sao? Mới tránh được vỏ dưa lại đụng trúng “vỏ dừa”. Số tôi quả thật là số con rệp… – Tôi cũng lắc đầu mỉm cười nhẹ nhưng trong lòng bão tố lại dâng lên. Tôi biết nếu Trâm thích thì tôi cũng k ngăn cản được chuyện đó bởi vì Sinh đâu có nói gì với tôi đâu, nói chính xác là chưa xác định “chủ quyên” đó mà. “Thầy ơi! Sao thầy lại sinh ra trên đời này với hình dáng như thế, với tính cách như thế? Thầy thật độc ác khi chẳng làm gì mà cả những “trai tim” tự dưng “trôi” tuột về phía thầy như vậy….’ Đang suy nghĩ miên man tôi chợt tỉnh khi Trâm nói:
- Ê. Gần tới sinh nhật mày rồi đó. Tháng chín rồi. Chúng mình sẽ làm gì đây. Mày có ý định mời Sinh không?
“Mời Sinh ấy à? Một ý kiến tồi… Nếu có mặt ổng thì ngày sinh nhật tôi sẽ là một thảm họa ấy chớ…. Lại những cử chỉ lịch thiệp, cái cách noi, cách cười ấy sẽ ghim vào tim Trâm “một cái đinh” bự hơn. Thảm họa ty sẽ chỉ diễn ra nhanh hơn mà thôi.” – Tôi quay qua Trâm lắc đầu quầy quậy bảo là k cho Sinh biết về chuyện này. Và tôi hứa dẫn nó tới 1 chỗ hay ho. Quả thật lúc ấy tôi chưa biết chỗ ấy là chỗ nào.







Sinh nhật, toi không phải đi học buổi chiều, cho nên việc “quậy hết ga” vào ngày nào là cơ hội ngàn năm có một. Tôi quyết định một chuyện đáng điên rồ: Xuống khu phố Tây thực hành tiếng Anh. Khu phố Tây nằm ngay đường Phạm Ngũ Lão quận Nhất. Tôi đã từng đi qua đo nhiều lần nhưng chưa có lần nào ghé vào đó chơi cả. Thế nên lần này có cơ hội, tôi lôi tuột Trâm xuống dưới đó chơi cho biết. Sẵn dịp xem trình độ giao tiếp tiếng Anh của mình thế nào.



Giữa những người cao lớn trong một con phố nhỏ, chúng tôi như lạc vào xứ sở của người khổng lồ. Cảm giác thích thú lẫn đáng sợ tuôn ra. Họ quá cao lớn, còn chúng tôi thì quá nhỏ bé. Tôi tưởng chừng hư sẽ bị đè bẹp giữa những con người cao lớn ấy. Tôi và Trâm đi dạo hết một vòng phố tây và rất thích thú. Lác đác là những người bán dạo với “trình độ tiếng Anh như gió”. Những em bé bán hoa, đánh giày, không qua một trường lớp nào mà có thể nói chuyện phiếm với những người nước ngoài với tốc độ ứng biến đến kinh ngạc....
« Trước1...2223242526...37Sau »
Đánh dấu bài viết | Quản lý
Chia Sẻ Và Nhận Xét Bài Viết
SMS Google Zing Facebook Twitter
Chia sẻ bài viết: $tenbv
Chia Sẻ Bài Viết này lên Facebook
↑↑ Bạn đã xem chưa?
» Hạnh phúc xa tầm tay với…Vợ bé nhỏ! Anh mất em thật rồi. (2015-04-27)
» Vì anh nghèo. (2015-04-27)
» Truyện hay dã man “Mưa”. (2014-10-26)
» Thưa Thầy... Em Yêu Anh - Ngọc Hân. (2014-10-09)
» Đôi Mắt Của Hầu Gái - Chanhee. (2014-10-09)
Tags:
Bạn đang đọc những

truyện tình yêu

tiểu thuyết hay nhất

,

Wap đọc truyện tiễu thuyết hay

full cho điện thoại,

đọc truyện teen

truyện tình yêu

mới nhất hay nhất,

doc truyen tieu thuyet hay hai huoc full

, doc truyen tinh cam,

tiểu thuyết full đủ thể loại


Bản quyền ©
Time Load: 0.0003s

Tải game online

, Tin nhắn chúc ngủ ngon, Tải game yoker miễn phí, Truyện tình yêu,

Forum hổ trợ Xtgem

, Truyện sex hay nhất
√ Không click vào QUẢNG CÁO dưới này!! Thanks