“Em nghĩ sao?”
Tôi hơi bối rối.
“Là sao?”
“Về việc đến gặp bố mẹ anh.”
Tôi mỉm cười như để xóa tan không khí căng thẳng đeo bám chúng tôi từ lúc ra khỏi nhà.
“Nếu được, em nghĩ chúng ta nên đối diện với việc đó sớm.”
Lãng Tử gật gù rồi im lặng bước tiếp.
Rồi cũng sắp đến ngày Lãng Tử dẫn tôi đến gặp mẹ anh ấy. Vì bố anh bận đi công tác ở nước ngoài, nên mẹ anh ấy hẹn chúng tôi đến một quán ăn để gặp mặt. Khỏi phải nói, dù được báo trước cả tuần nhưng tôi vẫn cảm giác thời gian chuẩn bị tinh thần của mình quá ít, tôi đứng ngồi không yên, vừa lo lắng, vừa bồn chồn, vừa vui mừng, vừa băn khoăn. Loay hoay mãi, cuối cùng tôi phải viện bến Bi Ve và Cậy Sậy để ổn định lại tinh thần. Thằng Bi Ve, sau khi đã nuốt trọn nải chuối của tôi, đã nói rằng hãy bình tĩnh và tự tin. Còn thằng Cây Sậy tỏ vẻ nguy hiểm hơn, nó đưa cho tôi cuốn cẩm nang Một nghìn linh một cách đối phó với mẹ chồng mà tôi chắc chắn rằng nó vừa “chôm chỉa” từ tủ sách của Chuối Hột. Ôi trời, lần đầu tiên trong đời, tôi ước mình có một đứa bạn gái quá!!! Như thế chúng tôi có thể bàn bạc xem nên ăn mặc thế nào, trang điểm ra sao… ti tỉ thứ tủn mủn nhưng rất quan trọng khác chứ không có cái kiểu ngu mà tỏ vẻ nguy hiểm như hai thằng kia!!!
Đùng một cái, cái ngày “định mệnh” ấy cũng đến, tôi lục tung tủ quần áo mà không tìm thấy một bộ nào khả dĩ, giày dép cũng thế. Bộ thì tôi thấy quá già, bộ thì quá trẻ, bộ lại quá nghịch ngợm, bộ lại rất quê mùa. Tóm lại, lần này tôi quyết dốc hầu bao đầu tư một chiếc váy ngon lành và một đôi giày thật đẹp. Mặc dù, có hơi xót ruột một tí nhưng tôi nghĩ đầu tư cho tương lai thì cũng không có gì hối tiếc. Tôi chuẩn bị từ ba giờ chiều đến sáu giờ tối mà vẫn không cảm thấy an tâm. Cuối cùng, không kiềm chế được, tôi đành gọi điện nhờ Cục Kẹo đến ngắm nghía và soi dung nhan của tôi trước khi đi.Cục Kẹo phi vù đến, em ấy dốc ngược tóc tôi lên, cuốn cuốn, buộc buộc, rồi tóm lấy cái mặt tôi, bôi bôi trát trát… Cuối cùng, em ấy cười hỉ hả bảo tôi soi gương. Trời ạ, tôi còn không nhận ra mình trong gương ấy chứ, xinh đẹp, sang trọng và sành điệu hơn hẳn. Tôi hân hoan bước ra khỏi nhà trong lời chúc may mắn của Cục Kẹo.
Lãng Tử đón tôi bằng một nụ cười ngỡ ngàng. Anh ấy không thể nào tin tôi có thể đẹp lên nhanh chóng như vậy. Chuyện, đi gặp mẹ chồng cơ mà, phải nổi bật may ra mới lọt vào mắt xanh mẹ anh được. Suốt dọc đường đi, tôi không ngừng lo lắng, thi thoảng lại quay qua hỏi Lãng Tử, “Em có đẹp không?”, “Em mặc thế này được chưa?”; “Trông em thế nào?”. Còn Lãng Tử thì luôn mồm nói:” Em đẹp rồi”; “Em khỏi lo”… Tôi cảm thấy yên tâm hơn một chút. Thi thoảng, tôi nhìn Lãng Tử trên gương và cảm giác anh ấy cũng căng thẳng không kém gì mình.
Mẹ Lãng Tử trẻ và đẹp hơn hình dung của tôi nhiều. Bà có một khuôn mặt với đường nét hài hòa, cách trang điểm tinh tế, nhìn bà toát lên vẻ sang trọng trong cả hình thức lẫn phong thái. Vừa nhìn thấy bà, tôi như bị ai đó đốn ngã hai chân vậy, hai đầu gối như va vào nhau, run run… Bà nhìn tôi một lượt rồi mỉm cười, nụ cười rất duyên dáng nhưng có gì đó thật lạnh lùng. Bà vẫn ngồi để mặc tôi luống cuống tìm cách ngồi xuống (Vì tôi trót đi đôi giày quá cao). Bà không để tôi yên vị, đã vội hỏi.
“Cô bao nhiêu tuổi?”
“Dạ, cháu hai mươi sáu ạ!”
“Bố mẹ cô làm nghề gì?”
“Cháu… không có bố, còn mẹ cháu làm giảng viên ạ!”
“À, ra thế!”
Bà kéo dài chữ cuối cùng ra, khiến tôi cảm giác như đó là một câu mỉa mai hơn cảm thán. Có gì đó nghèn nghẹn dâng lên trong tôi. Mặc dù, từ trước đến nay, chưa bao giờ tôi cảm thấy mình thiệt thòi vì không có bố. Nhưng, cái cảm giác bị mỉa mai đó khiến tôi bị hẫng như người vừa bị đá xuống vực sâu và không có gì bấu víu. Dù vậy, tôi vẫn cố gắng để mỉm cười thân thiện với bà. Bởi tôi nghĩ, ngay cả một người như mẹ tôi mà cũng có lúc nói như tạt một gáo nước lạnh vào Lãng Tử thì mẹ anh ấy cũng có quyền đó chứ.
Bà ấy không nói gì, chỉ liếc con mắt sắc lẹm của mình sang phía Lãng Tử. Lãng Tử im lặng cúi đầu để tránh cái nhìn đó. Đột nhiên, tôi có cảm giác ớn lạnh, trong khoảnh khắc đó, tôi không còn nhận ra người đàn ông lịch lãm, hào hoa mà tôi từng yêu nữa… Anh khiến tôi có cảm giác như anh là một đứa trẻ vừa trốn nhà đi chơi bị mẹ bắt gặp ấy. Mẹ Lãng Tử lại đưa mắt nhìn tôi, bà uống một ngụm nước rồi thả cái giọng lạnh như băng về phía tôi.
“Mẹ cô là giảng viên à?”
“Dạ! Vâng ạ!”
“Vậy mẹ cô có dậy cho cô cách đào mỏ, cách bẫy đàn ông như bà ấy không?”
Những lời đó vừa được thốt ra từ một mệnh phu nhân sang trọng và có vẻ có học thức ư? Tôi chết cứng, không phải vì sợ, mà vì tôi quá sốc! Tôi quay qua nhìn Lãng Tử, chỉ thấy anh ấy lắp bắt hai từ “Mẹ…Mẹ…” rồi im bặt. Tôi cố gắng trấn tĩnh, nhưng cục tức cuộn từ bụng lên đến cổ, tôi cố gắng thêm lần nữa, nhưng nó lại dội lên đầu. Không! Không thể nào kiềm chế nổi, dù bà ta là ai đi nữa, bà không có quyền động đến mẹ tôi, không có quyền nhục mạ mẹ tôi. Bà nói tôi thế nào cũng được, nhưng đừng đụng đến một sợi tóc của mẹ tôi. Tôi đứng bật dậy trong sự ngỡ ngàng của hai mẹ con họ, tôi vớ lấy cốc nước trên bàn, định bụng hất thẳng vào mặt người phụ nữ ấy. Nhưng, tôi kiềm chế được, và dù thế nào đi nữa, tôi cũng không thể để người khác coi mình là một kẻ vô học được. Vì thế, thay vì tạt nước vào mặt bà ta, tôi đưa lên uống ực một phát. Xong đâu đấy, tôi mỉm cười một cách cực kỳ nhẹ nhàng. Tôi nói:
“Thưa bác, thật tội nghiệp cho những người hễ cứ thấy ai đến gần mình là sợ họ thích tiền của mình hơn. Cũng thật tội nghiệp cho những người vì sợ mất tiền mà rũ bỏ đi vẻ đạo mạo vốn có, cháu không có nhiều tiền nhưng cháu không cần tiền đến mức ấy. Cháu không có nhiều người theo đuổi nhưng cháu cũng không đến nỗi phải đi bẫy đàn ông bằng mọi giá. Mẹ cháu dạy cháu phải sống thanh cao, vì thế, xin bác nhớ cho, trên đời này không phải ai cũng thèm tiền của nhà bác.”
Tôi nói một hơi trước sự ngỡ ngàng của mẹ Lãng Tử và Lãng Tử. Lãng Tử kéo tay tôi xuống nhưng cố để tôi dừng lại, nhưng không, tôi không thể dừng… Vì tôi không chịu được nếu ai đó xúc phạm đến mẹ tôi. Tôi lớn tiếng hơn lúc nãy.
“Bác không có quyền nhục mạ mẹ cháu, cũng như mẹ cháu không có quyền nhục mạ bác. Tiền ư? Nhà cháu chẳng thiếu tiền cho cháu sống sung sướng đến già (Đoạn này, máy bốc lên não rồi nên cứ bốc phét thôi), vì thế, cháu mong, với một người có tuổi như bác hãy nhìn nhận và nói năng đúng mực.”
Bà ta đập mạnh tay xuống bàn và gào lên trong tức giận tột độ.
“Cô dám dạy khôn tôi hả?”
“Không! Cháu không có quyền dạy khôn ai cả, vì bác thừa khôn khéo để hiểu ý cháu rồi, dù sao cháu cũng cảm ơn bác vì đã dành thời gian gặp cháu.”
Tôi khoác chiếc túi lên vai và bước đi trong sự tức giận lẫn thất vọng không lời nào tả xiết. Lãng Tử chồm dậy, anh ấy dường như định chạy theo tôi “Phương! Phương!”, tôi nghe tiếng mẹ anh ấy quát lên:...