XtGem Forum catalog
Wap đọc truyện ngắn hay, Đọc truyện tiểu thuyết tình yêu, truyện teen truyện tình yêu hay
HomeTìm kiếm MENU
Bây giờ là: |
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Danh Mục
» Thơ tình yêu
» Truyện cười
» Truyện ma
» Ngôn tình
» Truyện dài
» Trò chuyện cuộc sống
» Trà sữa cho tâm hồn
» Truyện ngắn
» Blog Radio
» Cafe Chiều Thứ 7
» Made By Teen's
» Teen Story
↓↓ »
Chân ngắn, sao phải xoắn - Huyền Lê
Chân ngắn, sao phải xoắn - Huyền Lê
Mr.Siro[On] 4.5 sao trên 1024người dùng 14:11, 14-02-25
Truyện dài


- Thì giấy tờ xe của cô sẽ chuyển về đội. Cô lên đấy mà lấy.

Tôi bặm môi lại, thật tức chết đi được. Hắn chẳng thèm nể nhan sắc của mình mà tha cho mình một lần. Lão Hoành chết tiệt, lão Hoành dở hơi… Tôi rủa thầm trong bụng. Nhưng làm thế nào bây giờ, kiểu gì hắn cũng chẳng tha cho tôi. May cho hắn là hôm nay tôi hơi bị vui chứ không thì tôi chẳng kiềm chế được thế này đâu.

- Thôi được rồi, tôi sẽ đi ngay ! à… mà kho bạc ở đâu ấy nhỉ ?

- Cách đây 4 km thôi.

- Nhưng ở phố nào ?

- Phố nào thì cô lên đấy mà hỏi.

Trời đất quỷ thần ơi, tôi chưa từng gặp một gã đàn ông nào đanh đá, nanh nọc và ác tâm như hắn. Tôi gào lên, quên hết việc mình đang mặc váy và đang đứng chống nạnh giữa một ngã tư đông đúc.

- Đồ hâm ! Đồ dở người !

- Cô mà nói lại lần nữa là tôi bắt cô vì tội chống người thi hành công vụ đấy nhé.

Bắt á ! Ờ nhỉ, có tội này đấy, có đứa chẳng mắng xơi xơi cảnh sát rồi bị vào tù mấy tháng còn gì. Tôi nhoẻn cười với anh ta, vuốt vuốt tóc vẻ yêu kiều để cầu hòa.

- Tôi biết rồi ! cảm ơn anh đã nhắc.

Tôi cầm tờ giấy leo lên xe, vẫn không quên khuyến mại cho hắn một cái lườm sắc như dao cạo.

- Anh nhớ ở nguyên đó cho đến khi tôi quay lại đấy. Anh mà biến đi đâu thì tôi… xé xác anh !

Anh ta mỉm cười nhìn tôi, rồi đưa cho tôi cái mũ bảo hiểm to tổ chảng bịt kín đầu.

- Đội cái này vào,nếu cô không muốn bị phạt thêm một lần nữa.

- Anh không có cái mũ nào khá hơn à ?

- Cô không đội thì thôi, tôi cho mượn chứ không phải cho không đâu.

Tôi thầm nghĩ, dù sao anh ta cũng có lương tâm lắm. Nhỡ tôi cứ đầu trần đến đó không khéo qua vài chốt công an nữa thì tôi thu đủ giấy biên lai về làm giấy nháp ấy chứ. Tôi trừng mắt nhìn anh ta rồi cũng đội cái mũ đó lên đầu, phóng vèo đến kho bạc. Ôi trời, trên đường đi lại phải dừng lại để gọi điện xin Sếp đến muộn, giải thích loằng ngoằng mãi cuối cùng ông ấy cũng đồng ý.

Chạy hộc cả máu mồm rồi tôi cũng quay lại gặp anh Vương Lực Hoành, anh ta trả lại giấy tờ cho tôi. Và thật ngạc nhiên, anh ta đưa cho tôi chiếc mũ bảo hiểm màu trắng.

- Này, cầm lấy, đừng nói với tôi là cô định đầu trần đi làm nhé.

- Ờ… à….

Ha ha, cuối cùng thì Vương Lực Hoành, đã bị nhan sắc của tôi quyến rũ. Đấy, tôi không tin là không có người đàn ông nào nhìn thấu vẻ đẹp tiềm ẩn của mình.

- Cảm ơn, cuối cùng anh vẫn còn sót lại chút lương tâm.

- Tôi có nói là tôi cho cô đâu mà cảm ơn.

- Cái gì ? Tôi tưởng….

- Tôi bán cho cô 120 nghìn !

Đồ keo bẩn, đồ xấu tính, với một cô gái như tôi mà anh ta không chịu mất dù chỉ là 120 nghìn à ? . Vương Lực Hoành ! đồ…. Ấy, nhưng mà kiểu gì tôi cũng phải mua, nếu không chẳng lẽ tôi để đầu trần đi làm à?. Tôi đành cắn răng cắn lợi móc túi ra lấy tiền trả cho hắn ta. Hắn ta cười nhăn nhở như bắt được vàng. Đồ lợi dụng, tôi rủa thầm rồi lên xe phóng vút đi.

Một ngày xui xẻo, tôi thề tôi sẽ trả thù thằng cha Vương Lực Hoành này, thói đời là thế, thà đẹp tâm hồn còn hơn có một gương mặt đẹp mà xấu tính như hắn ta. ( Nhưng nếu là tôi, đương nhiên tôi sẽ chọn một nửa là tâm hồn đẹp, nửa kia là nhan sắc đẹp). Sau lần đó, tôi khắc cốt ghi tâm mối thâm thù với Vương Lực Hoành, tôi gọi hắn với biệt danh là Hoành Tá Tràng để tránh khỏi sự xúc phạm với ca sĩ Trung Quốc cùng tên mà tôi thích. Rồi tôi đã trả thù được anh ta một cách hoàng tráng. Một ngày chủ nhật đẹp trời, tôi mặc áo chống nắng, khẩu trang kín mít, đi qua ngã tư đó, chợt tôi nảy ra ý định trêu anh ta một tí cho hả giận. Tôi lách đến gần chỗ anh ta đứng và hét to.

- Ê ! Hoành tá tràng ! Đồ dở người.

Khi anh ta chưa kịp nhận ra, tôi đã phóng vèo đi để lại một làn khói xe đẹp mắt. ( Tỗi tưởng tượng ra khuôn mặt anh ta đỏ ửng, xấu hổ với mọi người). Sau hôm đó, tôi hả hê lắm, ít ra tôi cũng đã trả đũa được anh ta, dù nó chẳng đáng là bao so với những gì tôi phải chịu đựng.

Từ ngày tôi đi làm, mẹ tôi phấn chấn hẳn lên, và tôi thì đương nhiên là quá đỗi vui mừng. Công ty không chỉ là nơi cho tôi công việc, tiền lương mà còn cho tôi ngày ngày nhìn ngắm người trong mộng của mình. Tôi lúc nào cũng đến sớm nhất công ty chỉ để được đứng trên ban công nhìn xuống chờ Lãng Tử đến. Lãng Tử là người đàn ông cao ráo, đẹp trai nhất mà tôi từng biết ( Khi yêu thì nhìn thấy cái gì chẳng đẹp). Lãng Tử không đi làm bằng xe máy, chàng đến công ty bằng ô tô, một chiếc ô tô Camry không quá sang nhưng cũng chẳng đến nỗi tồi tàn ( Mặc dù, tôi biết quái gì về ô tô đâu) nhưng với tôi, đó đã là một siêu xe rồi.

Có một lần, khi Lãng Tử đang đi dưới sân tòa nhà, tôi đứng trên ban công tầng 5 và cố tình thả chiếc khăn lau kính thơm lừng nước hoa của mình xuống, với mong muốn nó sẽ đậu xuống thật nhẹ nhàng lên vai Lãng Tử ( nước hoa tôi xịt trộm của mẹ, đáng lẽ màn này tôi định dùng cái gì đó lãng mạn hơn nhưng nhìn ngó mãi chẳng có gì ra hồn ngoài chiếc khăn lau kính đó) . Nhưng hỡi ôi, kịch bản đậm chất cải lương của tôi đã bị đổ bể thê thảm. Không phải vì Lãng Tử không chịu đón nhận nó mà là vì cơn gió, cơn gió chết tiệt thổi quá đúng lúc. Chiếc khăn vừa rời khỏi tay tôi đã bị gió thổi bay và hạ cánh an toàn trên ngọn cây bằng lăng trước sân tòa nhà. Lúc đó, tôi hét một tiếng rạch trời “ Đồ chết tiệt !”.

Hàng trăm con người đang đi lại dưới sân như dừng lại, họ ngước mắt lên nhìn tôi. Tôi chẳng quan tâm, bây giờ mối quan tâm lớn nhất là chiếc khăn lau kính của mình đang nằm phấp phới trên ngọn cây kìa kìa. ( Phải nói thêm rằng chiếc khăn này là quà tặng của bà ngoại tôi, người mà tôi vô cùng yêu quý, đã tặng tôi trước khi bà qua đời ). Tôi tức giận, leo cả hai chân lên lan can của ban công, nhoài người ra phía cây bằng lăng và lại hét lên một lần nữa “Đồ chết tiệt, quay lại đây” .

Một đám người lố nhố tập trung lại và nhìn lên phía tôi. Lãng Tử cũng đứng lại nhìn tôi với vẻ mặt hết sức sửng sốt. Một người đàn ông vẫy vẫy tôi, thì ra đó là Bánh Bao, trưởng phòng nhân sự của công ty tôi, người thường xuyên nạt nộ tôi, anh ta hét lên.

- Cô Phương, cô xuống ngay, cô điên à ?

- Xuống hay không là việc của tôi, anh đừng có can thiệp vào.

Cả đám bên dưới nhìn nhau rồi lại nhìn lên tôi, họ xì xào bàn tán gì đó, nhưng tôi chẳng quan tâm. Tôi thường xuyên trở thành trung tâm chú ý của cả thiên hạ nên có thêm vài người nữa nhìn tôi thì có vấn đề gì đâu. Điều tôi lo lắng nhất lúc này chính là không biết làm thế nào để lấy lại được chiếc khăn đó. Tôi thật dại dột, có hàng trăm thứ để thả xuống, tại sao cứ phải thả cái khăn quý giá của mình chứ. Chiếc khăn vẫn phất phơ trước gió, tôi bực tức trèo lên một bậc nữa ở lan can và nhoài người ra. Lúc này, bên dưới có bóng một anh chàng công an mặc áo vàng chạy đến, anh ta gọi tôi.

- Đỗ Tiến Phương, xuống ngay ! Cô bị điên à ?

- Mặc xác tôi.

Một cơn gió lại thổi chiếc khăn của tôi sang cành khác. Tôi nhón người lên để nhìn cho rõ.

Anh chàng công an Vương Lực Hoành lao lên tầng 5 với vận tốc tên lửa. Cả đám người vẫn không ngừng chỉ trỏ, tôi rủa thầm, các người chưa thấy gái đẹp hay sao mà nhìn gớm thế. Bỗng nhiên, một bàn tay kéo vai tôi lại làm tôi ngả người ra sau, anh ta ôm lấy tôi rất chặt, mắt tôi hoa lên nhưng cũng kịp nhìn loáng thoáng thấy chiếc áo màu vàng. Trời ơi ! Chết mất, chưa bao giờ tôi được một người đàn ông ôm như thế, hơn nữa, ngoài việc bẩn tính ra thì anh rất đẹp trai. Tôi chẳng hiểu sao tự nhiên mình lại run rẩy trong vòng tay anh ta. Ôi, mà sao tự nhiên anh ta lại ôm mình, thôi chết, chẳng lẽ anh ta định tỏ tình với tôi ngay chốn đông đúc này ? Mặc dù, tôi chẳng thích anh ta nhưng như thế thì hơi ngại, cả công ty tôi sẽ bình phẩm bàn tán cả ngày mất. Tôi toan đẩy anh ta ra, nhưng không kịp, anh ta đã xoay người đẩy tôi vào bên trong. Mặt anh ta đỏ như gấc chín. Ôi trời, đã có gan ôm người ta để tỏ tình mà còn đỏ mặt nữa, tôi cười thầm. Nhưng mặt anh ta đột nhiên cau lại....
« Trước1...45678...41Sau »
Đánh dấu bài viết | Quản lý
Chia Sẻ Và Nhận Xét Bài Viết
SMS Google Zing Facebook Twitter
Chia sẻ bài viết: $tenbv
Chia Sẻ Bài Viết này lên Facebook
↑↑ Bạn đã xem chưa?
» Hạnh phúc xa tầm tay với…Vợ bé nhỏ! Anh mất em thật rồi. (2015-04-27)
» Vì anh nghèo. (2015-04-27)
» Truyện hay dã man “Mưa”. (2014-10-26)
» Thưa Thầy... Em Yêu Anh - Ngọc Hân. (2014-10-09)
» Đôi Mắt Của Hầu Gái - Chanhee. (2014-10-09)
Tags:
Bạn đang đọc những

truyện tình yêu

tiểu thuyết hay nhất

,

Wap đọc truyện tiễu thuyết hay

full cho điện thoại,

đọc truyện teen

truyện tình yêu

mới nhất hay nhất,

doc truyen tieu thuyet hay hai huoc full

, doc truyen tinh cam,

tiểu thuyết full đủ thể loại


Bản quyền ©
Time Load: 0.0009s

Tải game online

, Tin nhắn chúc ngủ ngon, Tải game yoker miễn phí, Truyện tình yêu,

Forum hổ trợ Xtgem

, Truyện sex hay nhất
√ Không click vào QUẢNG CÁO dưới này!! Thanks