Nhân viên cảnh sát kể cho cha mẹ: [Con bé này nói chưa sõi, hỏi nó cái gì cũng không biết, nhà có những ai, chỉ trả lời [anh">, hỏi nó cha mẹ tên gì cũng không nói được, bản thân tên gì càng không biết, kỳ lạ là tên anh trai lại nhớ rất rõ ràng, cũng may nó nhớ, nếu không chúng tôi cũng thực sự không biết làm thế nào. Cô bé ăn no uống đủ xong liền khóc toáng lên đòi đi tìm anh, khiến mọi người chúng tôi bận rối lên.">
Sau một phen hú hồn, con bé ngủ ngoan, say giấc nồng trong vòng tay tôi, hoàn toàn không để ý người lớn vì nó mà nhốn nháo, cứ như chỉ cần có tôi ở bên, trời long đất lở cũng chẳng làm nó hốt hoảng.
Con bé là cục cưng của tôi, tôi cũng luôn cho rằng, tôi có thể bảo vệ, yêu thương nó như thế, cho tới rất nhiều năm sau, giao nó vào tay người đàn ông khác, tiếp tục nhiệm vụ bảo vệ, yêu thương con bé.
Cho tới năm 7 tuổi đó, vô tình nghe thấy bố mẹ nói chuyện, giữa tôi và con bé đã có sự thay đổi, em gái, không còn chỉ là em gái……
Con bé non dại, không hiểu hoàn cảnh đáng thương, nhưng tôi lại đau lòng thay nó, thương đứa bé không có gì cả.
Tôi tự nói với mình, sẽ đối tốt với con bé gấp bội, sẽ bù đắp toàn bộ những thiếu sót của ông trời.
Tình rất vui vẻ, còn vui vẻ hơn cả tôi, tính cách lạc quan cởi mở, khiến con bé lúc nào cũng tràn đầy nụ cười sáng lạn không âu lo, chưa từng thấy nó vì cái gì mà đau lòng tới mức không thể vượt qua.
Dù gây họa bị phạt, dù tất cả mọi người đều không hiểu nó, chỉ cần tôi hiểu là được.
Chỉ cần tôi hiểu, con bé liền cười.
Khi Tình học lớp 5, cô giáo hướng dẫn tố cáo hết trên giấy liên lạc gia đình, mẹ rất tức giận, nhưng tôi biết, Tình không nghịch ngợm như họ nghĩ, nó không phải đứa trẻ vô cớ gây chuyện.
Nhất định có nguyên nhân gì.
Tôi lặng lẽ giúp nó chuẩn bị bữa tối, hỏi nó vì sao dùng kính để soi dưới váy cô hướng dẫn?
Tình nói: [Em ghét cô ấy!">
[Được, Tình ghét, anh cũng ghét. Nhưng, có thể nói cho anh biết vì sao không?">
[Cô ấy vu oan cho em!"> Tình nhành miệng, nước mắt dâng lên.
Vu oan? Tôi nhíu mày. [Cô ấy vu oan cho em cái gì?">
[Cả lớp đều ghét cô ấy, có người cho con gián vào cốc trà của cô ấy, tìm không ra thủ phạm, thì nói là em. Vì em thường hay gây chuyện, cho nên việc xấu gì đều nhất định là em làm ư? Sao có thể như vậy?">
Giọng nói lộ ra sự tủi thân, non nớt, không thể lý giải, cũng không thể chấp nhận đối xử thiên vị.
[Tình, em dậy đi."> Hình phạt không đáng chịu, tôi sẽ không để em gái tôi oan ức. [Ăn cơm xong đi tắm rồi ngủ, ngày mai anh đưa em đến trường.">
[Nhưng mẹ……">
[Anh sẽ nói với mẹ giúp em. Nhưng cách này không đúng, biết không Tình? Cho dù em ghét giáo viên thế nào, đều không thể làm như vậy, được không?">
Con bé gật đầu. [Anh sẽ cảm thấy em là đứa trẻ hư chứ?">
[Đương nhiên không phải!"> Con bé là do tôi trong nom từ nhỏ tới lớn, sao không hiểu, nó chưa bao giờ hư, chỉ là sinh lực gây khó khăn mạo hiểm nhiều hơn người khác, cá tính ngay thẳng, thích, ghét rõ ràng, không giả dối.
Tôi chưa bao giờ cho rằng như thế có gì không tốt, thậm chí hy vọng con bé mãi mãi duy trì sự ngây thơ như vậy.
[Anh trai tốt nhất, người khác đều không hiểu cũng chẳng sao, anh biết là được rồi."> Con bé thường nói câu này.
Thế là tôi hiểu được, nó coi tôi quan trọng hơn cả cha mẹ, hơn tất cả mọi người, thậm chí là chính bản thân con bé, vì vậy nó có thể bình tĩnh tiếp nhận việc mình là trẻ mồ côi, bởi vì có tôi.
Trong lòng nó, có thể không có cha, không có mẹ, không làm con gái nhà họ Thẩm, nhưng không thể không có tôi.
Điều này đã vượt quá phạm vi anh trai em gái có thể đạt tới, không chỉ là tình anh em đơn thuần nữa, mà còn có càng nhiều ràng buộc, càng nhiều lưu luyến không nỡ rời.
Khi nhìn thấu điểm này, con bé đã là ràng buộc và trách nhiệm không thể từ bỏ cả đời này của tôi, vì ngày hôm đó, tôi đã ngoắc tay với con bé, hứa sẽ mãi mãi bên nhau.
Chương 3. Lời hứa
[Tình!"> Trên đường từ trường trở về, thái độ không thèm để ý của em gái khiến Thẩm Hàn Vũ trong lòng nghi hoặc.
Theo vào phòng, thấy cô bé lấy sách ra, anh quan tâm bước lên phía trước hỏi: [Viết bài à? Có cần anh dạy không?">
[Không cần, em tự viết, anh đi ra đi!">
Thẩm Hàn Vũ ngẩn người. Đây là lần đầu tiên, con bé xua đuổi anh. Nó trước nay chỉ biết quấn lấy anh, chưa từng xua đuổi.
Hôm nay rốt cuộc con bé làm sao nhỉ?
[Tình--">
[Em không rảnh!"> Cô lấy sách nâng cao, che mặt.
[Nhưng --">
[Đừng làm ồn!">
[Anh muốn nói là --">
[Thật phiền, không thấy em đang học à!"> Con bé đặt sách xuống, dùng hết sức hét to.
Anh thở dài. [Anh chỉ muốn nhắc em, cầm ngược sách rồi.">
Cô cúi đầu nhìn một cái, trợn mắt, phùng má nói không ra câu.
Biểu hiện này khiến anh bật cười.
Tình chỉ cần tức giận, là quai hàm liền đỏ lựng, giống như quả táo đỏ, khiến người ta muốn cắn một cái.
[Cười cười cười! Cười chết anh đi, học sinh gương mẫu mà, gớm à!"> Trong cơn tức giận, quyển sách liền bay vèo ra chỗ anh, khoang mắt đỏ, tủi thân muốn khóc.
Điều này khiến Thẩm Hàn Vũ không cười nổi, hoảng sợ hỏi: [Sao vậy? Nói khóc liền khóc.">
[Sao em phải nói với anh? Đi ra!"> Đẩy tay vỗ về của anh ra, Thiên Tình hờn dỗi luôn.
Thẩm Hàn Vũ nhìn cái tay bị đẩy ra một cách chăm chú, trong phút chốc phản ứng không kịp.
Xem ra tâm trạng con bé thực sự rất không tốt. Anh cũng không thèm chấp với nó, gật đầu, nhân nhượng nó. [Được rồi, vậy em đọc sách, anh ra ngoài, không làm ồn em nữa.">
Nhặt quyển sách lên, đặt vào tay con bé, nó ngơ ngẩn nhìn bóng dáng anh dần biến mất sau cửa, kiêng nể không dám quát anh, chỉ có thể chán nản đập mạnh quyển sách vào túi.
[Ngu ngốc! Thẩm Hàn Vũ là đồ đại ngốc--">
Áp suất thấp như vậy kéo dài cho tới bữa tối, đến cha mẹ cũng cảm thấy điều bất thường của hai đứa.
Thiên Tình bình thường lắm lời, đột nhiên lưỡi như bị mèo ăn trộm mất, lặng lẽ không nói gì, chẳng trách ai tin được chứ?
[Tiểu Tình, hôm nay con thấy khó chịu à?"> Cha mẹ quan tâm hỏi han.
[Không có ạ."> Cô bé vùi đầu vào cơm.
Có một tia nhìn thân thiết dừng bên cô, cô cảm nhận được nhưng cố chấp không thèm đáp lại.
[Món thịt kho tàu hình đầu sư tử em thích ăn nhất --"> Thẩm Hàn Vũ theo thói quen gắp cho cô.
[Tự em gắp được, không cần anh nhiều chuyện!"> Cô chẳng thèm nhìn, đẩy bát ra.
Đôi đũa giơ ra rồi dừng giữa không trung, anh lúng lúng ngây người.
[Tiểu Tình, sao có thể nói với anh như vậy!"> Mẹ nghiêm mặt quở trách.
[Mẹ, không sao mà --"> Thẩm Hàn Vũ gượng gạo cười, muốn xoa dịu tình hình.
[Cái gì mà không sao, Tiểu Tình, xin lỗi anh con.">
[Con không muốn!"> Cô giận dỗi cãi lại.
[Mẹ nói xin lỗi, Thẩm Thiên Tình!">
[Mẹ, thực sự không cần --">
[Thẩm Hàn Vũ, không cần lòng tốt giả tạo của anh.">
[Thẩm Hàn Vũ là cho con gọi thế à? Không biết lớn nhỏ, nó là anh con! Không được ỷ mình ít tuổi liền tùy tiện, khi anh trai ở tuổi con, hiểu chuyện hơn con gấp trăm lần!">...