Thời thơ ấu, chàng trai trầm tĩnh ôm quyển sách và cô gái ngủ say trong lòng anh dưới cây khế; tới thời niên thiếu, thiếu niên dịu dàng tuấn tú và thiếu nữ bé nhỏ trong sáng ngây thơ kề vai nhau dưới mưa, không ai có thể nghi ngờ tình cảm đôi nam nữ trong tranh thắm thiết biết bao.
Có lúc, cũng nhìn thấy trong thời gian đó người phụ nữ lớn tuổi và người đàn ông đi qua nhau, khuôn mặt uy nghiêm, đôi mắt nhân từ … tựa như một bộ phim ghi lại sự trưởng thành, thời khắc niên thiếu hạnh phúc nhất.
Một họa sỹ vô danh chưa có tên tuổi, trong chốc lát nhận được sự chú ý, các tờ báo văn nghệ lớn tranh nhau đưa tin, ca ngợi ngôi sao tương lai có tiềm lực nhất.
Ngày thứ 6 của triển lãm, một người đàn ông đứng lặng trước bức tranh nào đó, tròn chẵn 3 tiếng đồng hồ.
Trong tranh, vẽ dáng nghiêng của người đàn ông, đón ánh sáng, hình dáng mờ mờ thấp thoáng phác họa ra gương mặt anh tuấn, đôi lông mày bán liễm, giấu đi tâm sự nặng nề u ám nơi đáy sâu, nền lại là một màu đen tối trong ánh nắng mặt trời,.
Mâu thuẫn nhưng cũng rất mãnh liệt.
Bức tranh đó mang tên [Ánh sáng và dáng hình">
Giới thiệu vắn tắt dưới tên bức tranh chỉ viết vài hàng chữ đẹp đẽ –
Ánh sáng và dáng hình, ngày và đêm, sự luân phiên thay đổi của thời gian.
Đàn ông và phụ nữ, sống và chết, hai đầu của cán cân tình yêu.
Thiên đường và địa ngục, em và anh mãi không thể gặp nhau ở cùng một điểm.
Người đàn ông trầm lặng đứng, rất lâu, rất lâu —
Không ai chú ý, hai hàng lệ trên khóe mắt anh lặng lẽ rơi xuống.
Cửa phòng bệnh mở khẽ, người con gái ngủ yên trên giường lập tức tỉnh dậy.
[Cô y tá, cô trở lại rồi à?">
Người đến nhẹ nhàng chậm rãi từng bước lên phía trước, không dám tin tưởng giơ tay ra, lắc nhẹ hai cái trước mắt cô, anh há hốc miệng, không thốt lên lời.
Sợ bản thân không khống chế được nỗi buồn, anh cố nén quay người, dùng đôi tay run rẩy, mang lọ hoa đến.
[Tôi ngửi thấy hương thơm hoa ngải tiên dại. Cuối cùng cô mua đúng một lần hoa này, tôi rất thích hương thơm hoa ngải tiên dại!"> Cô cười khẽ, vô thức giơ tay xoa trước ngực, sờ không thấy thứ đáng lẽ nên tồn tại, thu lại nụ cười, cô sợ hãi tìm kiếm. [Cô y tá, phiền cô tìm giúp tôi sợ dây chuyền tôi đeo trên người không biết rơi đâu rồi, sợi dây đó rất quan trọng với tôi, tôi không thể mất nó--">
Anh ngoái đầu nhìn, ánh mắt tìm kiếm trên bên gối, đặt vào trong tay cô.
Cô vuốt nhẹ hình dáng đồ trang sức, thu vào lòng bàn tay, sau đó thở nhẹ, lộ rõ nụ cười đầy mãn nguyện.
[Tôi còn nhớ cô từng hỏi vì sao lại quý sợi dây chuyền này đến vậy, xem ra giá trị của nó không cao. Thực ra cô nhầm rồi, nó đối với tôi mà nói, ý nghĩa tương đương với sinh mệnh, vì đây là của một người rất quan trọng tặng tôi, là bằng chứng anh ấy đã từng yêu tôi. Anh ấy rất đẹp trai, nếu cô gặp anh ấy, sẽ không hỏi tôi, người như ông Tề tốt thế, sao tôi không chấp nhận ông ấy. Trong cuộc đời có anh ấy rồi, tôi đã không thể rung động với bất kỳ một người đàn ông nào.">
[Nhưng, tôi đã đuổi anh ấy đi. Tôi nói, tôi không cần anh ấy nữa; tôi nói, tôi muốn bắt đầu lại từ đầu; tôi nói, sự tồn tại của anh ấy cản trở tôi tìm thấy hạnh phúc … Thực ra, những lời đó đều gạt anh ấy, tôi chỉ muốn để anh ấy tự do, sau khi mất đi anh ấy, cuộc đời tôi đã không còn hạnh phúc nữa…">
Cô hít hít mũi, cố ép dòng lệ lại nơi đáy mắt, nụ cười đau khổ vô cùng. [Xem, tôi rất giỏi nhỉ, anh ấy không nghi ngờ chút nào, thiệt thòi anh đã hiểu tôi đến thế, có lúc còn nghĩ thật khâm phục bản thân, có thể giấu anh ấy một cách thành công, hơn nữa đã được 3 năm, nếu anh ấy biết nhất định sẽ tức chết mất, ha ha! Dù sao tôi cũng không đợi được tới ngày đó, anh ấy cho dù không tha thứ cho tôi cũng không sao, nhưng … nhưng .. tôi rất nhớ anh ấy … rất muốn, rất muốn gặp anh ấy một lần nữa …"> Không thể kìm được nụ cười run rẩy, cô nghẹn ngào nói ra.
[Vì vậy mỗi lần nhớ anh ấy, nhớ tới không thể chịu được, tôi liền nắm chặt sợi dây này, cảm giác anh ấy vẫn bên tôi, nó là nơi tôi gửi gắm nỗi nhớ nhung, như vậy, tôi có dũng cảm tiếp tục chống đỡ …">
Hai tay anh nắm chặt thành bàn, sợ bản thân không kiềm chế nổi chạy lên trước, không phải hung dữ đánh cho cô một trận đau, thì sẽ là ôm chặt cô tới nỗi vỡ vụn.
Chớp đi giọt nước mắt lăn ra khỏi khóe mắt, cô động tay muốn đeo sợi dây chuyền lên, cài mấy lần không được, cô lúng túng cười. [Có lẽ lại phiền cô nữa rồi, đeo giúp tôi sợi dây chuyền, được không? Tôi không nhìn thấy --">
Anh hít sâu, nuốt sự chua xót xuống yết hầu, giúp cô đeo sợi dây đồng tâm lên.
[Ối, còn nữa, lâu rồi tôi chưa viết thư cho anh trai tôi, anh ấy sẽ lo lắng, có thể phiền cô viết theo nội dung tôi đọc không, in bằng máy tính, nếu không anh ấy sẽ nhận ra nét chữ. Tôi không muốn lại phiền Quang Ngạn nữa, tôi lần nào cũng làm điều khiến anh ấy khó xử, lần này bắt anh ấy giúp tôi che giấu anh trai, sau khi anh trai tôi biết, nhất định sẽ đánh anh ấy mất nửa mạng, tiếc là lúc đó, tôi đã không thể nói giúp anh ấy rồi, thực sự cảm thấy rất có lỗi với anh ấy…">
Muốn nói giúp cũng không kịp nữa, sau khi hỏi ra địa chỉ bệnh viện, anh đấm Tề Quang Ngạn tới mức phải vào phòng cấp cứu của bệnh viện.
[Cô y tá, phiền cô nâng tôi dậy, cô hơi khát, muốn uống nước.">
Anh rót nửa cốc nước, cắm ống hút, giơ tay đỡ cô. Đang định nhận cốc nước, cô đột nhiên buông tay, cốc nước rơi xuống đất, tạo ra tiếng thủy tinh vỡ lanh lảnh.
[Anh ……">
Anh mím chặt môi, cắn chặt môi không lên tiếng.
[Anh, là anh đúng không? Em cảm nhận ra được anh …"> Hơi thở của anh, còn có cảm giác được anh chạm vào, đến chết cô cũng không thể quên!
Cô cấp bách dò theo lồng ngực áp ở sau, hướng lên bờ vai, tìm thấy khuôn mặt ngày nhớ đêm mong, cô tham lam thèm khát vuốt ve, dùng ngón tay ghi lại diện mạo anh tuấn mà cô yêu sâu sắc, sau đó ôm chặt cổ anh: [Anh, em rất nhớ anh --">
[Em còn mặt mũi nào mà nói, Thẩm Thiên Tình, em là tên đại lừa đảo!"> Thẩm Hàn Vũ khàn giọng rít khẽ, ra sức ôm cô.
[Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi .."> Cô lặp đi lặp lại lời xin lỗi cùng với những giọt nước mắt, liều mạng quấn lấy.
[Không kịp rồi! Anh đã nói, nếu em lừa anh, anh tuyệt đối không tha thứ cho em, món nợ này chúng ta phải tính! Đợi em khỏe lên, còn có chỗ thương lượng, nếu không, em hãy đợi đấy!">
Trong mắt anh cũng có giọt lệ, khi nói những lời tàn nhẫn lại không nỡ buông lỏng thân hình trong vòng tay.
Vừa xa nhau chưa lâu, cô đã để bản thân trở thành thế này, quả nhiên anh không nên rời xa cô! Xa nhau năm 18 tuổi, khiến cô chịu khổ sở, xa nhau năm 27 tuổi, lại là nằm trên giường bệnh, đến mạng cũng sắp không còn, mà cô còn ác tới nỗi định đến lần gặp mặt cuối cùng cũng không cho anh gặp!
Anh biết không nên tin lời hứa của cô, cả đời chưa từng trải qua hướng đạo sinh sao có thể có nhân cách hướng đạo sinh gì chứ? Anh thật ngốc một cách đáng chết!
[Anh, đừng tức giận, chúng ta lâu lắm không gặp rồi, em thực sự rất nhớ anh, anh đừng vừa trở về đã nổi xung với em, một chút em cũng không cảm nhận được tình anh em của anh."> Giọng nói êm ái khe khẽ, chóp mũi vẫn cọ nhẹ vào cổ anh.
[Đừng nhiều lời! Nũng nịu cũng không có tác dụng, ai