Không thể nói cho cô biết, cho dù cả đời này anh có bao nhiêu người con gái, tình yêu sâu sắc nhất trong tim anh là cô, đồng thời, cũng là người anh mãi mãi không thể có trong kiếp này.
Anh buông tay, không phải sợ hủy hoại cuộc đời mình mà vì muốn bảo vệ cuộc đời cô, cô vẫn còn có khả năng vô hạn, có rất nhiều đàn ông chờ đợi để yêu cô, cô sẽ tìm thấy người tốt hơn, thích hợp hơn, anh sẽ mãi mãi đặt cô trong tim, mãi không quên cả đời này, anh từng yêu sâu sắc một người con gái.
Như vậy đủ rồi, anh không hối tiếc, chí ít lúc này, cô vẫn yêu anh.
Cô không biết đêm tân hôn anh mất tích, cả đêm không về, sau này sẽ giải thích thế nào với chị Tâm Bình, hoặc chẳng giải thích gì, cho dù anh làm gì, chị Tâm Bình cũng luôn châm chước cho anh.
Nhưng, cô thấy trong mắt, cô là vật cản giữa họ, cho dù chị Tâm Bình không nói gì, lặng lẽ bao dung. Cô đều rõ hơn ai hết, chỉ cần còn ở đây một ngày, họ mãi mãi không thể có cuộc sống vợ chồng bình thường.
Thế là, khi bắt đầu học kỳ mới, cô nói với Thẩm Hàn Vũ, cô muốn ở trong ký túc xá của trường.
[Sống trong nhà tốt thế, vì sao phải chuyển vào ký túc xá của trường? Ra ngoài rất bất tiện.">
[Em ở nhà, anh càng không tiện đấy ư?"> Cô chớp chớp mắt, cười nhẹ như có ý. [Hiệu quả cách âm trong nhà không tốt, sau khi em chuyển ra ngoài, thì không cần khiến chị dâu [tiêu âm"> nữa.">
Thẩm Hàn Vũ đứng im, nhíu mày. [Đừng có trưng ra khuôn mặt tươi cười với anh, anh không phải không hiểu em."> Cười giả tạo thế kia, cô đang lừa ai chứ?
Cô bỏ nụ cười gượng ép, thở dài. [Nếu không anh muốn em thế nào? Ở đây, đối với em thực sự tốt hơn không? Đáp án anh rất rõ! Sớm muộn gì cũng phải buông tay để em đi, bây giờ anh còn cố chấp gì nữa?">
[Anh……"> Anh không trả lời được.
[Em sẽ chăm sóc bản thân mình thật tốt, nếu điều anh lo lắng là câu này."> Cô bổ sung thêm một câu.
[Nhất định phải như vậy ư?"> Có thể cắt đứt thì cái gì cũng đều đã cắt đứt rồi, anh chỉ muốn thấy cô, biết cô sống tốt hay không mà thôi, đến như vậy cũng không thể ư?
[Nếu anh thực sự muốn tốt cho em thì để em đi, được không?">
Thấy anh ưu tư không nói, cô lại nói: [Hơn nữa em chẳng phải đi không về, nghỉ đông em vẫn quay lại đây mà, tới lúc đó có thể lại bắt anh “kiêng khem”, em muốn một giấc ngủ ngon.">
Cô đã nói tới mức này rồi, anh nếu không muốn, cũng chỉ có thể buông tay.
Sự việc kết thúc như vậy, nhưng điều kiện trao đổi là muốn cô bỏ chỗ làm cũ. Hiện tại thu nhập của anh đã ổn định, tình hình kinh tế cho phép, không cần phải khiến cô vất vả như vậy.
Như vậy, cô chuyển vào ký túc xá trường học, bắt đầu cuộc sống sinh viên đơn thuần, cùng bạn học lên thư viện tìm tài liệu, tám chuyện trường lớp, ngẫu nhiên cũng thấy cô và Tề Quang Ngạn nắm tay cùng nhau xuất hiện.
Đợi tới ngày nghỉ rảnh rỗi, về nhà ăn bữa cơm cùng anh chị, biết họ sống tốt mới có thể thực sự yên tâm.
Kỳ sau năm thứ 3 đại học, thi xong giữa kỳ, nhất thời hứng khởi, về nhà quanh quẩn, thả lỏng tâm tư căng thẳng.
[Chị dâu, chị đang nấu gì đấy? Ở xa đã ngửi thấy hương thơm rồi."> Vừa vào cửa, cô vứt chìa khóa lên bàn, ném ba lô trong bếp.
[Tiểu Tình, ăn cơm chưa?"> Lưu Tâm Bình vừa rửa rau, mỉm cười hỏi cô.
[Nói đùa, đã muốn về nhà đương nhiên định để bụng không tới ăn cho sập nhà anh trai rồi.">
Lưu Tâm Bình cười khẽ. [Ăn sập nổi không? Anh em còn cầu không được kìa!">
[Em biết rồi!"> Cô xắn tay áo. [Chị đang nấu gì? Em đến giúp.">
Cô dừng tay chuẩn bị thái rau, quan tâm hỏi: [Chị dâu, chị và anh – vẫn tốt chứ?">
Lưu Tâm Bình mím khóe miệng. [Vẫn tốt! Em có thời gian cũng về nhiều hơn chút, Hàn Vũ rất nhớ em.">
[Nhưng em cảm thấy chị hơi là lạ… không phải có việc gì chứ? Chị đừng giấu em."> Cứ cảm thấy tâm trạng chị dâu hôm nay nặng nề…
Lưu Tâm Bình ngừng lại một chút, tắt vòi nước. [Việc nghiên cứu học thuật, anh trai em có nói cho em biết không?">
Cô ngẩn ra, lắc đầu. [Cái gì nghiên cứu học thuật?">
[Nước ngoài có một tổ chức y tế đang mời, người ban đầu được chọn không phải anh ấy, sau đó nghe nói vị bác sỹ đó vì bạn gái nên từ bỏ, bệnh viện hy vọng anh ấy đi, nhưng anh ấy nói, anh ấy không cần thiết thế chỗ người khác không cần, được thơm lây chẳng đáng tự hào. Thực ra, vốn dĩ anh ấy không phải loại người tiểu tiết câu nệ này, ai cũng đều biết đó chỉ là mượn cớ, anh ấy không thể rời em.">
[Chị nói qua với anh ấy chưa?">
[Nói rồi, nhưng anh ấy căn bản không nghe vô."> Lưu Tâm Bình thở dài, ấn đường* (điểm giữa hai lông mày) xanh nhạt. [Tình cảm hai người sâu sắc biết bao, chị rất rõ, anh ấy không thể rời em cũng là tình cảm thường tình, chị chỉ… cảm thấy tiếc thay cho anh ấy.">
[Hai người cãi nhau à?">
[Đi lần này chưa biết bao năm, em ở đây, anh ấy sao có thể đi được chứ? Tâm tình của anh ấy và vị bác sỹ từ bỏ cơ hội đó giống nhau, kết quả, chị vừa đụng vào vết thương chí mạng của anh ấy, anh ấy liền nổi xung lên…">
Nói cho cùng, lại vì cô ư?
Tâm trạng cô trùng xuống, cô hỏi: [Chị muốn em đi khuyên anh ấy, đúng không?">
[Xin lỗi, Tiểu Tình, chị biết yêu cầu này rất ích kỷ, nhưng bây giờ chỉ có em mới có thể thuyết phục anh ấy, cơ hội này thực sự rất khó mới có, bao nhiêu người đánh nhau vỡ đầu, anh ấy lại nói bỏ là bỏ…">
[Đừng nói như vậy, nếu không vì em, hai người cũng sẽ không cãi nhau mà không vui như vậy, người nên nói xin lỗi là em."> Nếu không vì cô, chị dâu có thể có được người chồng hoàn hảo, buộc chuông vẫn cần người cởi chuông, cô biết nên làm thế nào.
Lưu Tâm Bình lắc đầu, cười đau khổ: [Chị biết rõ tình hình như vậy, vẫn quyết định lấy anh ấy, nên chẳng oán trách gì, chị sớm đã chuẩn bị tốt việc bao dung tất cả rồi.">
[Sẽ không tệ hơn đâu, em sẽ thuyết phục anh trai, để chị và anh ấy tới một nơi không có em, bắt đầu lại từ đầu. Nhưng chị nhất định phải tin anh trai, em và anh ấy không có bắt đầu, cũng không cần kết thúc, chồng là của chị, không ai có thể cướp được, cho dù là em cũng thế, người có thể mang lại hạnh phúc cho anh ấy chỉ có chị, em nghĩ vậy, chị cũng cần phải rất tin tưởng mới được.">
[Tiểu Tình……"> Dưới con mắt dịu dàng khoan dung của cô, Lưu Tâm Bình cảm thấy xấu hổ hết sức, cảm thấy bản thân thật hẹp hòi nông cạn. Sao cô có thể oán giận Tiểu Tinh cố ý chiếm mất trái tim Thẩm Hàn Vũ, khiến anh ấy không thể đi được chứ? Cô ấy nhất định sớm đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, hôm nay mới nói những lời này với cô đây?
Thẩm Thiên Tình cười khẽ. [Mong chị khiến anh ấy vui vẻ, đây là yêu cầu duy nhất của em."> Nói xong, cô quay người rời bếp.
Lưu Tâm Bình sững người, nhìn bóng dáng cô, nhất thời đột nhiên hiểu – –
Hóa ra – – Tiểu Tình mới là người yêu Thẩm Hàn Vũ nhất! Tuy cô ấy chưa bao giờ từng thực sự có anh ấy, nhưng tình cảm đối với anh ấy, trước nay không hề ít hơn bất kỳ người nào, thậm chí, cho dù cô – là vợ cũng vậy!
Nếu không phải huyết thống trêu ngươi bọn họ, hôm nay, họ có lẽ sẽ là một đôi hạnh phúc nhất, yêu nhau nhất trên thế giới này.
Hôm đó, họ đã trải qua một cuộc tranh cãi.
Cô muốn anh suy nghĩ kỹ tiền đồ của bản thân, nhưng đối với anh mà nói, tiền đồ có tốt đẹp hơn nữa, cũng không quan trọng bằng cô....