Cô không thể nào biết khi biết bản thân mắc phải những bệnh hiểm nghèo này, thì tâm trạng sẽ ra sao, kỳ lạ là sau khi ngủ lại cảm thấy đủ bình tĩnh để chấp nhận sự thật, suy nghĩ trước nay chưa từng rõ ràng thế, việc chưa từng nghĩ qua rất lâu trước kia đều hiện hết trong đầu.
Cô rất nghiêm túc nói với Tề Quang Ngạn: [Anh là người rất tốt, anh hết lòng với em, em đều cảm nhận được. Xin lỗi, trái tim của em quá vẹn toàn, đã không còn chỗ chứa anh nữa, nếu em gặp anh trước, em nhất định sẽ yêu anh.">
[Ngốc ạ! Không cần dặn dò trăn trối sớm vậy đâu!"> Anh đau lòng tới mức không nói lên lời, ôm cô rớt nước mắt. Xem ra anh còn không thể chấp nhận bệnh tình của cô hơn cô, anh nói, cả đời này cô chưa từng vui vẻ, ông trời cứ luôn trêu người cuộc đời cô, anh thấy bất công cho cô.
Ai nói nào? Cô từng vui vẻ chứ, biết anh trai chính là việc hạnh phúc nhất đời, cô trước nay chưa từng hối hận đã đi trên đoạn đời này.
Cô còn có rất nhiều việc chưa làm, không có nhiều thời gian để đắm chìm trong bi thương và oán trời trách người, cô phải nhân lúc vẫn còn có thể vẽ, cố ghi lại những đoạn ký ức đẹp đẽ nhất trong đời, vì có một ngày, đến bút vẽ cô cũng sẽ không cầm nổi ……
Người khác có thể không hiểu, nhưng anh trai, anh nhất định sẽ hiểu.
Cô hy vọng sau khi anh nhìn thấy những bức tranh này, có thể đủ chống đỡ nỗi đau đớn bi thương vì mất cô.
Cuộc sống sẽ kết thúc, nhưng từng đoạn hồi ức đẹp đẽ nhất, tình cảm trong sáng nhất đều lưu lại, đi cùng anh. Anh không cần quá đau khổ, vì sự thân thiết giữa bọn họ trước nay không phải là thể xác, vì vậy cho dù con người họ không thể ở bên nhau nhưng linh hồn trước sau chưa từng rời xa, điểm này, anh và cô đều hiểu rõ, bỏ qua quy tắc thể xác và thế tục, trái tim đứng riêng có thể tự do yêu anh.
Đây có lẽ là phần thưởng ông trời ban cho cô, sự nhân từ cuối cùng…
London, nước Anh
Thẩm Hàn Vũ đứng trước cửa sổ, ngắm những hạt mưa li ti.
London mưa nhiều, một năm bốn mùa hiếm khi có trời đẹp, anh nhớ ánh nắng Đài Loan, cùng với — bầu trời trong bé nhỏ trong cuộc đời anh.
Tình — Bây giờ cô ấy có ổn không?
Anh lúc nào cũng muốn bay ngay về Đài Loan, nhưng cô nói, cô muốn một cuộc sống mới, sự tồn tại của anh sẽ cản bước chân đi tìm hạnh phúc của cô….
Chính vì câu nói này, anh kìm nén, không dám tùy tiện. Nếu như vậy có thể khiến cô bình yên, anh càng nên đi thật xa, cẩn thận thu gom lại hết những nỗi nhớ nhung dâng đầy này, không thể, cũng không nên quấy rầy cô.
Cơn mưa dầm gần đây luôn kéo dài, khiến anh nhớ tới sinh nhật cô sắp đến rồi. Thời tiết Đài Bắc thế nào? Dựa vào kinh nghiệm những năm xưa mà đoán, tám chín phần mười lại mưa nhỉ?
Cô thường mong trời trong, để anh đưa cô đi chơi, đón ngày sinh nhật vui vẻ nhất. Còn bây giờ? Cô vẫn chờ đợi chứ? Hay là — hiện tại cô đã có người khác ở bên, cô sớm đã quên sự chờ đợi trong sáng ban đầu?
Đúng vậy, Tề Quang Ngạn sẽ ở bên cô, cô sẽ có một ngày sinh nhật ngọt ngào nhất, không cần anh lo lắng…
Quay người, ánh mắt dừng nơi chồng thư trên bàn, anh nhíu mày suy nghĩ.
Cô từng hứa, mỗi tháng một lá thứ, gần 3 năm nay, cố định ngày 15 nhận được thư cô, chưa bao giờ ngoại lệ, tháng này tròn chẵn 1 tuần, cô quên rồi ư?
Anh chọn vài lá xem. Mỗi lần nhận được thư cô, thường đọc tới gần chục lần, nội dung sớm đã thuộc lòng. Chữ của Tình rất đẹp, nắn nót ngay ngắn, nhìn thấy rõ từng chữ từng nét đều để tâm khi viết những lá thư này, nhưng vài tháng gần đây, chữ viết càng ngày càng cẩu thả, hai thư cuối cùng còn gõ bằng máy tính.
Cô nói, vì gần đây quá bận. Cô đắc ý kể cho anh về triển lãm tranh, ,sau đó quá nhiều việc khiến cô sứt đầu mẻ trán, cảm thấy 24 tiếng đồng hồ vẫn không đủ, nếu không phải sợ anh bay về Đài Loan đè ép người, còn muốn dùng Email cho nhanh, tiết kiệm thời gian, sức lực lại tiếp kiệm phí bưu điện……
Cô luôn muốn khiến anh cảm thấy, cô sống những ngày phong phú, vui vẻ.
Khi hồi thư, anh đặc biệt dặn đi dặn lại cô đừng khiến bản thân mệt quá.
Nhưng, thực sự bận tới vậy ư? Bận tới nỗi đến thời gian viết thư cho anh cũng không có?
Đây chẳng phải nói thay rằng trong trái tim cô anh đã dần dần tan biến?
Tâm trạng gần đây thường bất an, có — dự cảm rất xấu.
Tiếng gõ cửa khe khẽ vang tới, anh đặt lá thư bóc ra vào chồng thư. [Vào đi.">
Người giúp việc theo giờ nhìn anh .[ ông … lại đọc thư của em gái à?">
[Uhm."> Anh đáp khẽ.
[Cái đó … uhm… có việc, có thể hỏi ông không?"> Xem ra ông ấy rất coi trọng người thân này…
Anh nghi ngờ nhíu mày. [Hỏi đi.">
[Ông là bác sỹ, vậy, ông biết cái gì là Multiple Sclerosis không?">
[Multiple Sclerosis?!"> Gọn thư lại, anh nghiêng đầu nhìn. [Bệnh đa xơ cứng phát tính, bệnh này rất phiền phức, nó là một loại bệnh về hệ thống trung khu thần kinh, vì vật chất tầng ngoài của sợi thần kinh của chúng ta gọi là [bao mi-ê-lin "> bị phá hỏng mà dẫn tới; cũng coi như bệnh hệ thống miễn dịch, do hệ thống miễn dịch không thể phân biệt tế bào trong cơ thể và vật xâm phạm từ bên ngoài mà tấn công tổ chức bên trong cơ thể, bạch cầu sẽ thông qua máu trong não tiến vào trong trung khu thần kinh tấn công bao mi-ê-lin, tạo ra sự tổn thương của bao mi-ê-lin và thần kinh.">
[Ông nói phức tạp quá, tôi nghe không hiểu lắm.">
Anh cười khẽ. [Nói đơn giản, những bao mi-ê-lin sau khi bị phá hỏng, truyền tín hiệu thần kinh sẽ trở nên chậm chạp, thậm chí ngừng hẳn, sau đó xuất hiện triệu chứng khác nhau, mà những triệu chứng này ở mỗi người là khác nhau, thường hay xảy ra trong độ tuổi 20 đến 40, tỉ lệ phụ nữ mắc phải cao gấp 2 lần nam giới, có liên quan tới quan hệ huyết thống, để chắc chắn, tốt nhất cũng đi kiểm tra một chút.">
Nói xong, anh đứng dậy rót nước, thuận miệng hỏi: [Sao? Người quen của cô có liên quan tới bệnh này à? Lời khuyên duy nhất của tôi là kêu người thân của bệnh nhân nên ở bên bệnh nhân nhiều hơn, đến hiện tại, căn nguyên của bệnh đa xơ cứng phát tính vẫn chưa rõ, vì vậy tận bây giờ chưa nghiên cứu ra cách thức chữa trị tận gốc, interferon được coi là thuốc có hiệu quả đã qua nghiên cứu lâm sàng chứng thực, có thể trì hoãn những chuyển biến xấu, cũng chính là nói --"> Anh lắc lắc đầu, đưa cô ánh mắt [hiểu rồi chứ ">.
[Có thể… có thể chết?!"> Là như vậy ư? Cô sợ hãi.
Thẩm Hàn Vũ gật đầu. [Mù, tàn phế, thậm chí là chết, đều có khả năng.">
[Vậy…"> Cô định nói lại thôi, suy nghĩ chút, cô nên nói không? Không được gặp mặt người thân lần cuối, chắc sẽ rất đau lòng nhỉ?
Anh uống ngụm nước, ngừng lại nhìn cô. [Rốt cuộc cô muốn nói gì?">
[Em gái ông ở Đài Loan…">
Trong phút chốc, cốc nước rơi xuống đất, tiếng đồ sứ vỡ sắc nhọn, xẹt qua trái tim hoảng sợ đập loạn. Anh khom người xuống nhặt, tim đập mạnh, ngước mắt. [Tình?">
[Đúng, hình như là cái tên này, hôm đó khi đang quyét dọn, nghe thấy bà chủ đang nói tiếng nước ngoài, hình như là nói bệnh xơ cứng, còn có người con gái tên Tình gì đó…">
Mảnh sứ vỡ màu trắng nhuộm màu đỏ thắm, dòng máu tươi chảy xuống từ lòng bàn tay, một giọt, hai giọt…
Chương 14
Đây là triển lãm mang tên [Hồi ức">
Vừa trưng bày đã gây chấn động, giành được trái tim của nam nữ, già trẻ, đứng trước mỗi một bức tranh, mỗi người đều nín thở, bị chấn động bởi tình cảm mãnh liệt bộc lộ ra từng trong tranh, không ai nỡ dời mắt....