[Anh quan tâm ư? Có biết bao nữ sinh ngưỡng mộ anh, viết thư tình cho anh, điều này làm thỏa mãn lòng chuộng hư vinh của anh, đúng không?"> Cô cảm thấy tổn thương, anh trai coi trọng thư tình của những nữ sinh không biết tên hơn cả cô, trong lòng thấy chua chát, tựa như có vô số những mũi kim nhỏ châm vào…
[Đó không phải là vấn đề quan tâm hay không, mà là liên quan tới anh, em có nghĩa vụ báo cho biết, còn quan tâm hay không, đó là việc anh quyết định.">
[Được, em thừa nhận em giấu thư đi, vậy thì làm sao?">
[Đem ra đây!">
[Không.">
[Anh nói em đem ra đây!">
[Không, không, không!"> Cô bướng bỉnh phản ứng lại, không sợ hãi vênh mặt trợn mắt nhìn anh.
[Thẩm Thiên Tình, em đừng làm anh tức giận.">
[Anh tức em cũng chẳng có tác dụng gì, những bức thư đó em đều xé hết, đốt hết, vứt đi hết rồi, một bức cũng không tìm lại được, rất tiếc nhỉ? Tất cả anh đều không thấy nữa, trong đó còn có hoa khôi của lớp, hoa khôi của trường, toàn bộ đều xinh đẹp vô cùng, anh mắng em đi, đánh em đi! Dù sao những bức thư đó cũng quan trọng hơn em, anh vì nó mà hung dữ với em…..">
Thẩm Hàn Vũ nhíu mày. [Anh tùy việc mà xét, nếu em không đồng ý, có thể từ chối, nhận sự giao phó của người ta thì phải làm việc một cách trung thực, đây không phải thái độ làm người nên có, anh vô cùng không thích hành vi này của em.">
Anh nói anh không thích cô, bây giờ anh đã không thích cô rồi……
Giọt lệ tủi thân đọng lại đáy mắt, cô tức giận chạy ra khỏi phòng, chưa đầy một lúc, lại xuất hiện, ném cả tập thư lên người anh. [Cầm lấy, anh thích thì giữ lấy, không cần giơ ra cái bộ mặt đòi nợ nữa, ai thèm chứ!">
Thẩm Hàn Vũ sững người, từng bức từng bức như tuyết rơi, khi ngẩng đầu, cô đã mất hút trong tầm mắt anh.
Buổi tối, Thiên Tình không ra ăn cơm, mẹ quan tâm vào phòng một chuyến, cô nói không hứng thú, không muốn ăn.
Mẹ ít nhiều cũng nhìn ra giữa hai đứa đang không vui, khuyên anh hai câu. [Tiểu Tình tính vậy, con làm anh, thì nhường nó chút đi, đừng tính toán với nó nữa.">
[Mẹ……"> Anh không nói nữa.
Mẹ cười. [Nó chẳng phải tức giận gì con, nhất cử nhất động của con đều có ảnh hưởng rất lớn với nó, nếu con không tha thứ cho nó, nó sẽ để mình chết đói.">
Vấn đề là, cô ấy có cần sự tha thứ của anh không?
Thẩm Hàn Vũ gắp mấy món ăn cô thích mang vào phòng.
Bên trong tối om, anh bật đèn, thấy cô nằm trên giường, cô vội quay lưng, kéo chăn lên tận đầu, không nhìn anh.
Anh đặt cơm tối lên bàn, ngồi cạnh giường. [Vẫn không vui vì những lời anh nói à?">
[……"> Trong chăn, lặng im một hồi.
Anh lại mở miệng: [Thực sự giận anh đến thế à, giận tới mức muốn tuỵêt thực phản đối?">
[……"> Vẫn không nói năng gì.
[Không được như thế nữa, Tình, quay mặt lại đây cho anh."> Anh dùng tay kéo chăn, lật người cô, bỗng nhiên phát hiện mặt cô đầy nước mắt, gối ướt đẫm một khoảng.
Anh sợ hãi. [Tình, em --">
[Xin lỗi, em không biết những bức thư đó quan trọng với anh như vậy, sau này em tuyệt đối không giấu thư của anh nữa, anh đừng giận, đừng ghét em……">
Điều này…. Cái gì với cái gì?
Thân thể bị người ta nhào lên ôm, cô khóc toáng trên ngực anh.
[Tiểu Tình……">
[Em chỉ sợ… sợ bọn họ lấy đi sự chú ý của anh, sau đó… anh sẽ không còn thương em nữa, không quan tâm em nữa… Em không cố ý làm anh tức giận, em cũng biết như thế không đúng… Nhưng, nhưng…. Em thực không biết như vậy khiến anh càng ghét em…">
Như vậy ư? Cô chỉ sợ mất đi sự yêu thương của anh, mới giấu thư tình?
Anh dạy dỗ cô theo góc độ về lý mà quên đi suy nghĩ của một cô gái đa cảm tinh tế……
[Đừng khóc, anh không tức giận."> Anh nhẹ nhàng vỗ về.
[Lừa đảo, rõ ràng anh hung dữ với em."> Cô thút thít lên án.
[Anh to giọng.">
[Anh nói em vô cớ gây sự.">
[Nếu anh nói câu này, ra đường bị sét đánh.">
[Anh ghét em.">
[Nói bậy, đó là việc cả đời này không thể nào xảy ra.">
Cô ngừng khóc. [Thật không?">
Vẻ mặt thận trọng thề: [Nếu anh lừa em, thì để em cả đời không lấy được chồng, làm bà cô già.">
[Sao anh thề mà người bị trừng phạt lại là em?"> Cô kêu oai oái, bất mãn phản đổi.
[Đâu có? Đâu có? Nếu em không lấy được chồng, anh phải nuôi em, vậy ai thiệt hơn ai?">
[Anh… phải nuôi em? Thật không? Cả đời á!">
[Đương nhiên rồi!"> Chiến thuật ngăn cản nước mắt thành công, anh rút giấy ăn ra lau mũi cho cô. [Em là em gái anh, anh không nuôi em thì nuôi ai? Xì mũi.">
[Người ta 15 tuổi rồi, anh đừng coi em là trẻ con nữa!"> Nói tới nói lui, vẫn là nghe lời xì mũi.
[Trong mắt anh, em mãi mãi là đứa bé khóc chạy theo đuôi anh."> Gập đôi giấy, [Lần nữa.">
Dùng sức xì sạch nước mũi, cô hỏi tiếp: [Em ăn khỏe, có thể sẽ ăn cho anh vỡ nợ. Hơn nữa sau này anh kết hôn, còn phải nuôi vợ, nuôi con, anh nuôi được không?">
Anh nhún nhún vai, đổ mỳ vằn thắn vừa ra khỏi lò vào thùng rác. [Vậy thì không kết hôn nữa, chuyên tâm nuôi em là được."> Bưng bát cơm, đặt vào tay cô. [Ăn đi, để anh xem em ăn khỏe tới mức nào.">
[Được, vậy em cũng không lấy chồng nữa, mãi mãi ở bên cạnh anh."> Cô vui vẻ tuyên bố.
Anh cười khẽ. [Nói dễ nghe nhỉ, chỉ sợ tới lúc thấy anh chàng đẹp trai, nửa đêm liền gói đồ đi theo người ta, anh trai chỉ là một cái đuôi nhỏ thì tính làm gì!">
[Sẽ không! Không ai có thể đẹp trai hơn anh."> Đã không có ai đỉnh hơn, ưu tú hơn anh vậy sao cô phải lấy chồng?
[Hừm, vậy em có thể nói cho ông anh rất đẹp trai, vì sao mấy hôm nay không để ý tới anh?">
Miếng ớt xanh trong miệng, chưa nuốt xuống.
Thấy sự trầm mặc của cô, anh nhẹ nhàng nói: [Tình, chúng ta chẳng phải nói sẽ không có bí mật ư? Lúc nhỏ, có việc gì em đều kể cho anh, anh thích Tiểu Tình nằm lười trên người anh nói chuyện trên trời dưới đất, không thích dáng vẻ bây giờ, việc gì cũng giấu trong lòng, gặp mặt cứ như người dưng.">
[Bản thân anh chẳng phải cái gì cũng đều không nói cho em!"> Giọng nói buồn rầu, nhưng nghe thấy.
[Ví dụ?">
[Việc được cử đi học, vì sao anh không nói với em?">
Anh hơi ngạc nhiên. [Anh…">
[Nếu em không phát hiện, có phải anh sẽ một mình chạy trốn đi Đài Bắc học, không cho em biết!">
[Anh… không phải…">
Nhất thời, bị á khẩu không nói gì.
Hóa ra mấy ngày nay cô đều khó chịu cái này? Tưởng anh không cần cô nữa?
Cô không phải muốn đối đầu với anh, chỉ là dùng cách này phản đối, thể hiện sự đau lòng và lo sợ bị ruồng bỏ…
Anh không có ý muốn giấu cô, chỉ vì quá biết cô sẽ đau lòng, mỗi lần đối diện cô, chính là không nói ra nỗi, thậm chí anh nghĩ, hay từ bỏ, đổi sang chọn trường phía nam…
Từ nhỏ tới lớn, anh luôn ở chỗ cô có thể nhìn thấy để bảo vệ cô, chưa bao giờ xa nhau quá xa, chưa bao giờ quá lâu, anh sợ nhỡ may cô lại gây chuyện, nhỡ may cô muốn tìm người nói chuyện, nhỡ may nửa đêm cô tỉnh dậy tìm không thấy anh… thì làm thế nào?
Nhưng mẹ nói vài câu. [Có anh em nào không phải rời xa, mỗi người đi con đường riêng? Không phải bây giờ, cũng sẽ là mai sau, vậy con bây giờ cố chấp, điều này có ý nghĩa gì?">
Anh không trả lời được, không thể nói cho mẹ biết, anh chưa bao giờ nghĩ qua sẽ rời xa Tình, từ trước tới nay, Tình chính là toàn bộ thế giới của anh, thậm chí anh cho rằng là điều đương nhiên, anh sẽ luôn ở bên cô, tới già, khi chết……...